Tôi nghĩ rằng, bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều mang trong
lòng một điều gì đó khiến bản thân hối tiếc. Một khoảnh khắc, một sai lầm, một
lựa chọn mà nếu có cơ hội quay lại, ta ước gì có thể làm khác đi… để mọi chuyện
trở nên tốt đẹp hơn. Tôi cũng vậy. Và mỗi khi ký ức ấy ùa về, tôi lại tự hỏi:
Liệu con người có thể thật sự quay ngược thời gian không?
Khi nhắc đến du hành thời gian, hầu hết chúng ta thường liên
tưởng ngay đến những câu chuyện khoa học viễn tưởng. Trong đầu xuất hiện hình ảnh
chiếc DeLorean cùng tụ điện thông lượng như trong bộ phim Back to the Future.
Thật thú vị khi tưởng tượng về nó, phải không?
Chúng ta luôn tin rằng thời gian là thứ không thể đảo ngược,
rằng mọi chuyện đã qua thì chẳng bao giờ trở lại. Thế nhưng, nếu một ngày nào
đó, có một ai đó thực sự tìm ra cách để bẻ cong thời gian thì sao? Người ấy
không phải thiên tài, không phải tỷ phú, thậm chí có thể chỉ là một người bình
thường… một kẻ mang trong lòng những hối tiếc chẳng khác gì chúng ta.
Nghe qua thì điên rồ, phải không?.
Đó chính là lúc cái tên Mike Markham xuất hiện. Ông là một
nhà phát minh nghiệp dư sống tại Stanbury, một khu định cư ở Missouri, với niềm đam mê mày mò các thiết bị
điện tử. Dù không qua đào tạo chính quy, nhưng từ nhỏ Mike đã bộc lộ năng khiếu
thiên bẩm với lĩnh vực này.
Sân sau nhà ông chẳng khác gì một bãi phế liệu chất đầy TV
cũ, radio hỏng, đầu đĩa CD bị tháo tung linh kiện vương vãi khắp nơi. Giữa mớ hỗn
độn ấy là những cuộn dây đồng, nam châm đủ loại và đặc biệt là dự án mà ông
đang theo đuổi: một chiếc thang Jacob (Jacob's Ladder).
Thang Jacob là một thiết bị điện đơn giản, gồm hai thanh kim
loại đặt gần nhau ở phía dưới rồi mở rộng dần khi đi lên. Ở phần đáy có một hộp
biến áp – thiết bị dùng để thay đổi điện áp đầu vào. Ví dụ, ngay trong nhà bạn,
bộ sạc điện thoại cũng là một loại biến áp, nó chuyển điện 120V từ ổ cắm thành
9–12V để nạp cho pin.
Thế nhưng, với thang Jacob, dòng điện 120V ấy được biến đổi
thành hơn 500V. Khi thiết bị hoạt động, electron từ một thanh kim loại bị đẩy
sang thanh còn lại nối với mặt đất. Quá trình này tạo thành những tia lửa điện
sáng lóe trong không khí, và do làm nóng không khí xung quanh, chúng bắt đầu di
chuyển đi lên, tạo nên cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa cuốn hút.
Mike bắt đầu nảy ra ý tưởng về một phiên bản thang Jacob
cải tiến. Điều đầu tiên ông cần làm là chế tạo một máy biến áp đủ mạnh
để tạo ra hồ quang điện. Thông thường, để thang Jacob hoạt động, cần một nguồn
điện trên 10.000 vôn. Trong khi đó, ở Mỹ, điện gia dụng chỉ dừng ở mức
120 hoặc 240 vôn – quá thấp để sử dụng. Vì vậy, Mike quyết định tự tạo ra
máy biến áp của riêng mình.
Nguyên lý khá đơn giản: bạn quấn hai cuộn dây riêng biệt quanh một nguồn điện. Một cuộn sẽ kết nối trực tiếp với hộp cầu chì trong nhà, còn cuộn kia có thể điều chỉnh số vòng để thay đổi điện áp. Mike đã quấn hơn 400 vòng dây đồng (sau đó ông còn quấn nhiều đến mức không đếm nổi). Kết quả, thiết bị này có thể tăng điện áp từ 120 vôn ban đầu lên tới hơn 20.000 vôn.
Khi đã có nguồn điện, Mike cần thêm các thanh dẫn điện
để tạo hiệu ứng thang Jacob. Ông thậm chí còn tận dụng móc treo quần áo bằng
kim loại để làm dây dẫn.
Cách hoạt động như sau: khi bật điện, điện áp cao sẽ ion hóa
các phân tử không khí giữa hai thanh dẫn, cho phép dòng điện phóng qua, tạo
thành hồ quang điện. Tia lửa xuất hiện ở điểm hẹp nhất – nơi hai thanh gần nhau
nhất – rồi dần dần leo lên phía trên. Nguyên nhân là do hồ quang làm nóng không
khí xung quanh, khiến không khí loãng hơn, điện trở giảm xuống, từ đó cho phép
tia lửa tiếp tục “leo thang” lên cao.
Tuy nhiên, thiết bị này không tự khởi động. Người
dùng phải tinh chỉnh thủ công – đưa hai thanh lại gần hoặc kéo xa nhau một
chút. Chỉ cần một thay đổi nhỏ, thậm chí do áp suất không khí hoặc độ ẩm thay đổi,
cũng khiến nó ngừng hoạt động.
Chính sự bất ổn này đã gợi cho Mike một ý tưởng táo bạo: nếu
ông dùng tia laser để làm nóng không khí xung quanh các thanh dẫn, điện
trở không khí sẽ giảm đi, và hồ quang có thể hình thành mà không cần phải điều
chỉnh bằng tay.
Trong các vật dụng gia đình, thiết bị phổ biến nhất có chứa
tia laser chính là máy nghe nhạc CD. Mike đã tháo bộ phát laser từ đó ra
để tiếp tục hoàn thiện ý tưởng của mình.
Khi mọi thứ sẵn sàng, ông cắm nguồn cho máy biến áp và khởi
động. Nhưng thật kỳ lạ, không có tia lửa nào xuất hiện – thiết kế của
ông dường như thất bại. Mike tắt nguồn, nhưng ngay lúc ấy, ông thoáng thấy một
vòng xoáy không khí lượn sóng phía trên thiết bị. Nó trông giống như hiện
tượng khi nhìn vào làn hơi nóng, gần như vô hình. Mike không chắc liệu đó chỉ
là luồng khí nóng do điện sinh ra, hay ông vừa vô tình tạo ra một cánh cổng
kỳ lạ.
Để kiểm chứng, Mike ném một con vít kim loại vào vùng xoáy.
Ngay lập tức, con vít biến mất hoàn toàn. Ông đứng chết lặng trong giây
lát, bối rối không biết nó đã bị bốc hơi hay thực sự biến mất vào một nơi nào
đó. Nhưng chỉ vài giây sau, con vít bất ngờ rơi ra từ vòng xoáy, đáp xuống
đất cách đó vài feet.
Ngạc nhiên và tò mò, Mike tiếp tục lặp lại thí nghiệm nhiều
lần. Lần nào cũng vậy: con vít biến mất trong thoáng chốc, rồi lại xuất hiện từ
vòng xoáy như chưa từng có gì xảy ra. Điều này khiến ông đặt câu hỏi: liệu
mình vừa tạo ra một thiết bị dịch chuyển tức thời, hay là một cỗ máy có thể gửi
vật thể đến tương lai vài giây?
Nhưng chưa kịp tìm ra lời giải, máy của ông đột ngột quá
tải điện và bốc cháy, phá hủy toàn bộ các linh kiện bên trong.
Dẫu vậy, Mike hiểu rằng mình vừa chạm tới điều gì đó phi thường.
Nếu chiếc máy cao 18 inch đã có thể làm được đến vậy, thì phiên bản lớn hơn –
cao đến 8 feet – có thể mở ra tiềm năng khủng khiếp. Để làm được điều
đó, ông cần một lượng năng lượng khổng lồ, và Mike biết chính xác nơi phải tìm.
Trong đầu ông lóe lên một suy nghĩ: Có lẽ mình vừa phát
minh ra cỗ máy thời gian… dù bản thân vẫn chưa thể tin nổi.
Mike đã lên một kế hoạch táo bạo nhằm kiểm tra giới hạn của
phát minh mới. Để chế tạo phiên bản mạnh mẽ hơn, bước đầu tiên ông cần một nguồn
điện khổng lồ – cụ thể là một máy biến áp có khả năng xử lý trên 50.000
vôn mà không bị quá tải.
Nguồn năng lượng như vậy không thể lấy từ hệ thống gia đình.
Thứ Mike thực sự cần chính là máy biến áp công nghiệp, loại thường thấy
trên các trụ điện cao thế. Nhưng vấn đề là: những thiết bị này cực kỳ đắt đỏ,
và Mike thì không hề dư dả.
Với niềm tin rằng mình đang đứng trước một khám phá vĩ đại,
Mike nảy ra một kế hoạch liều lĩnh. Ông nhờ bạn bè, mang theo một chiếc xe bán
tải, rồi lái đến công ty điện lực ở King City, Missouri. Tại đó, nhóm của ông
đã “lấy” được sáu máy biến áp công nghiệp mà Mike biết sẽ không được sử
dụng.
Vài tuần sau, trong sân sau nhà mình, Mike đã có phiên bản cải
tiến: máy biến áp mới kết nối trực tiếp với hộp điện, các tia laser được thay
thế loại mạnh hơn, còn những móc treo dây tạm bợ giờ được đổi thành thanh
kim loại dài, chắc chắn. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Ông bật công tắc. Một tiếng nổ lớn vang lên, một tia
lửa lóe sáng – rồi tất cả chìm vào bóng tối. Mike không chỉ làm tắt điện nhà
mình, mà còn khiến cả thị trấn mất điện.
Sau nhiều giờ sửa chữa và điều chỉnh, cuối cùng Mike cũng khởi
động lại cỗ máy mà không làm sập lưới điện. Lần này, nó hoạt động thành công, tạo
ra một trường năng lượng rộng vài feet, lớn hơn hẳn trước đây.
Quá phấn khích, Mike bắt đầu thử nghiệm. Ông ném từng vật thể
nhỏ vào cơn lốc xoáy. Nhưng khác với lần đầu, các vật thể không quay trở lại
sau vài giây. Chúng biến mất hoàn toàn – không một dấu vết, không xuất hiện ở bất
cứ đâu.
Khi Mike còn đang bối rối thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ
cửa dồn dập. Ông mở cửa, và trước mặt là tám phó cảnh sát trưởng,
cùng một viên cảnh sát chính tay cầm lệnh khám xét.
Hàng xóm của Mike đã báo cáo về những hoạt động kỳ lạ diễn
ra liên tục tại nhà ông. Thêm vào đó, công ty điện lực cũng báo cáo về hàng loạt
máy biến áp bị mất cắp. Tất cả những gì Mike dày công xây dựng nhanh chóng bị tịch
thu. Và thay vì tiếp tục thí nghiệm, ông phải đối mặt với một thực tế phũ
phàng: nhà tù.
Mike Markham bị kết án 60 ngày tù giam và 5 năm quản
chế vì tội trộm máy biến áp và ăn cắp điện. Hóa ra, trong suốt thời gian thử
nghiệm, ông chưa từng dùng điện của chính mình để vận hành cỗ máy.
Sau khi ra tù, Mike vẫn ôm giấc mơ chế tạo cỗ máy thời gian.
Nhưng giờ đây, ông mất nhà, mất việc và thậm chí còn bị coi là một “mối
đe dọa” trong thị trấn vì chuỗi sự cố mất điện trước đó.
May mắn thay, câu chuyện kỳ lạ của Mike bất ngờ xuất hiện trên mặt báo, với dòng tít giật gân:
“Người đàn ông ở Kansas City cố gắng chế tạo cỗ máy thời gian ngay tại hiên
nhà.”
Bài báo ấy đã thu hút sự chú ý của Art Bell – một cái
tên nổi tiếng với chương trình radio về những hiện tượng huyền bí và siêu
nhiên. Art vốn bị cuốn hút bởi ý tưởng du hành thời gian, nên ông lập tức lên
đường tìm gặp Mike.
Cuộc phỏng vấn giữa Mike Markham và Art Bell đã tạo nên một
hiệu ứng bất ngờ. Trước đó, nhiều người nghĩ Mike chỉ là kẻ hoang tưởng. Nhưng
Art, với kiến thức rộng về các lý thuyết kỳ lạ, đã nhận ra rằng Mike thực sự biết
mình đang nói gì.
Hàng triệu người nghe sóng radio đêm đó. Và điều không ai ngờ
tới là họ yêu thích ý tưởng của Mike. Trong mắt họ, Mike vừa chân thành
vừa có vẻ là một thiên tài lập dị. Chỉ sau một đêm, ông nhận được vô số cuộc gọi
từ khán giả:
- Có người
sẵn sàng quyên tặng máy biến áp.
- Có người
đề nghị cho ông mượn đất đai, nhà kho.
- Rất
nhiều người khác tình nguyện hỗ trợ tài chính để Mike chế tạo một
phiên bản cỗ máy lớn hơn.
Vậy điều gì khiến công chúng tin vào Mike đến thế? Thật ra,
chính cảnh sát – người từng bắt ông – đã vô tình làm tăng uy tín cho ông. Trong
biên bản, cảnh sát mô tả rằng tại ngôi nhà nhỏ, Mike từng tự chế tạo ra những
thứ kỳ quái như:
- Một
chiếc bật lửa điện lắp ghép từ linh kiện lò vi sóng cũ.
- Một
con heo đất điện tử biết đếm tiền.
- Và nhiều
phát minh kỳ lạ khác.
Những chi tiết này khiến ngay cả viên cảnh sát cũng tin rằng
Mike không phải là kẻ mơ mộng viển vông – mà thực sự có kiến thức và kỹ năng về
điện tử.
Thậm chí, một số nhà vật lý cũng bắt đầu quan tâm đến Mike.
Họ bàn luận về ý tưởng của ông, cho rằng công nghệ mà Mike đang thử nghiệm có
thể ứng dụng trong nghiên cứu du hành thời gian. Vài người còn đề xuất giúp
ông phát triển một cơ chế mới sử dụng nam châm quay để điều khiển cỗ máy
ổn định hơn.
Với sự tài trợ và niềm tin bất ngờ từ công chúng, Mike nhanh
chóng có trong tay một nhà kho rộng rãi, đầy đủ trang thiết bị, cùng quyền
tiếp cận nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mike đã mất gần một năm để chế tạo phiên bản mới – lớn
hơn, mạnh hơn và hiện đại hơn – của cỗ máy thời gian. Và lần này, nó thực sự
hoạt động.
Sau khoảng 18 năm biến mất khỏi công chúng, cuối cùng
Mike Markham trở lại chương trình radio huyền thoại của Art Bell – Midnight
in the Desert.
“Mike, chào mừng anh quay lại. Đã lâu lắm rồi,” Art mở đầu.
“Phải, tận 18 năm kể từ lần phỏng vấn đầu tiên,” Mike đáp.
Trong quãng thời gian ấy, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Nhờ có
sự hỗ trợ của các nhà tài trợ, Mike có trong tay tiền bạc, thiết bị và nguồn
năng lượng khổng lồ. Ông dựng hẳn một nhà kho ở Overland Park, nơi đặt nhiều
phiên bản thử nghiệm khác nhau của cỗ máy thời gian.
Trong số đó, phiên bản thành công nhất sử dụng nam châm quay. Thay vì chỉ tạo ra một trường năng lượng nhỏ, lần này Mike đã tạo nên thứ mà ông gọi là “lốc xoáy plasma” – một hiện tượng trông như cơn lốc điện từ, được tạo ra nhờ từ trường.
“Nghe thì điên rồ, nhưng đó chính là một cơn lốc xoáy
plasma,” Mike khẳng định.
Nếu so sánh:
- Cỗ máy
đầu tiên của ông chỉ chạy với 20.000 vôn.
- Phiên
bản kế tiếp đạt tới 70.000 vôn.
- Nhưng
cỗ máy mới này cao tới 15 feet, và kéo lượng điện năng khổng lồ khoảng
3 triệu vôn.
Để dễ hiểu: ampe thể hiện công suất điện, còn vôn là áp
lực điện. Nghĩa là, ngay cả khi bạn không có quá nhiều ampe, chỉ cần điện
áp đủ cao, bạn vẫn có thể tạo ra một sức mạnh khủng khiếp – như thể đang kéo
căng và gia tăng áp suất điện.
Và đó cũng chính là nguyên lý mà các máy biến áp khai thác.
Thậm chí, Mike còn nhắc rằng đây chính là cơ chế từng được cho là sử dụng trong
Thí nghiệm Philadelphia – một trong những thí nghiệm quân sự bí ẩn nhất
của Mỹ.
Thí nghiệm Philadelphia vốn nổi tiếng với việc sử dụng
điện áp cao và từ trường quay. Một số nhà khoa học tin rằng, nếu
thật sự có thể chế tạo được cỗ máy thời gian, thì công nghệ mà Mike đang theo
đuổi hoàn toàn đi đúng hướng. Bởi lẽ, nó không chỉ phù hợp với các phương
trình của Einstein, mà còn trùng khớp với nhiều ý tưởng về du hành thời
gian từng được đưa ra trước đó.
Chẳng hạn, theo lý thuyết của Einstein, chỉ cần có những
xi lanh khổng lồ quay quanh trục, con người có thể di chuyển ngược dòng thời
gian – thậm chí quay lại quá khứ trước khi rời đi.
Mike bắt đầu thử nghiệm cỗ máy của mình bằng cách ném những vật
thể nhỏ vào lốc xoáy plasma. Ban đầu, chúng biến mất. Nhưng điều kỳ lạ là,
thay vì mất hẳn, những vật thể này lại tái xuất hiện ở những vị trí khác
nhau, có khi cách xa tới 150 thước Anh, thường về hướng Đông hoặc
Tây của cỗ máy – nhưng không bao giờ theo hướng Bắc hoặc Nam.
Mike cho rằng hiện tượng này có liên quan đến sự quay của
Trái Đất hoặc từ trường tự nhiên. Dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng
có tới 15 nhân chứng tận mắt chứng kiến các cuộc thử nghiệm. Đây không
chỉ là những người hiếu kỳ, mà còn là các nhà tài trợ đã bỏ tiền để hỗ trợ Mike
chế tạo cỗ máy.
Khi các thử nghiệm với vật thể diễn ra thuận lợi, nhóm đã
quyết định chuyển sang giai đoạn mới: thử nghiệm trên động vật nhỏ – chuột nhắt,
chuột đồng, thậm chí cả chuột lang. Mike đã tiến hành hơn 200 thí nghiệm,
tinh chỉnh và điều chỉnh cỗ máy liên tục.
Qua đó, ông rút ra kết luận: nếu tăng điện áp hoặc
tăng tốc độ quay của nam châm, thì có thể kiểm soát được quãng đường
di chuyển của vật thể. Lúc này, Mike gần như đã hoàn thiện nguyên mẫu cỗ
máy.
Và rồi, ông quyết định bước vào thử nghiệm cuối cùng – thử
nghiệm chính mình.
Mike đứng trước lốc xoáy plasma, hít một hơi thật sâu, chuẩn
bị tinh thần, rồi bước qua. Một tia sáng rực chói lòa lóe lên… và Mike biến
mất.
Khi tỉnh lại, ông thấy mình đang nằm giữa một cánh đồng rộng,
đầu đau như búa bổ, và điều kỳ lạ nhất: ông không nhớ mình là ai. Mike
lê bước trên con đường vắng, sau vài phút ký ức mới dần quay trở lại.
Ông phát hiện ra mình đang ở Fairfield, Ohio, ngoại ô
Cincinnati – cách xa 800 dặm so với nhà kho ở Kansas City, nơi ông bước
vào cỗ máy. Tồi tệ hơn, Mike không còn ví, không có bằng lái, cũng chẳng có lấy
một đồng tiền trong túi.
Sau khi tỉnh dậy ở Ohio, Mike đã lang thang đến một nơi
trú ẩn cho người vô gia cư. Tại đây, anh tình cờ nhìn thấy một tờ báo – và
kinh hoàng nhận ra rằng mình đang ở tương lai hai năm sau.
Dần dà, Mike tích góp được một ít tiền, đủ để mua vé xe buýt
quay lại nhà kho ở Kansas City – nơi đặt cỗ máy thời gian. Nhưng khi trở
về, tất cả đã biến mất: cỗ máy, giấy tờ, tài liệu nghiên cứu, và cả những
vật dụng cá nhân của anh. Mọi thứ trống rỗng như chưa từng tồn tại.
Dù thất vọng, Mike vẫn tin rằng mình có thể xây dựng lại
cỗ máy, chỉ cần có thêm tiền. Anh tiếp tục xuất hiện trên chương trình
radio nổi tiếng của Art Bell, kể lại câu chuyện kỳ lạ. Dù đã hai năm
trôi qua, thính giả vẫn bị cuốn hút. Một số người thậm chí còn đề nghị gây quỹ
cho Mike – qua các hình thức quyên góp cộng đồng, như GoFundMe – để giúp anh khởi
động lại dự án.
Với nguồn hỗ trợ mới, Mike chế tạo một phiên bản cải tiến của
cỗ máy thời gian. Anh tiếp tục thử nghiệm và nhanh chóng đạt đến giai đoạn có
thể tự mình thử lại. Tuy nhiên, một vấn đề nảy sinh: bất cứ khi nào kim
loại được đưa vào lốc xoáy, nó hoặc phát nổ, hoặc dịch chuyển hỗn loạn.
Sau nhiều lần thất bại, Mike nhận ra rằng nếu chế tạo một ống
kim loại đặc biệt, anh có thể đưa kim loại qua lốc xoáy một cách an toàn.
Đây cũng là lần cuối cùng người ta nghe tin về Mike.
Art Bell, người đã theo dõi và tường thuật toàn bộ câu chuyện,
cũng không còn nhận được bất kỳ liên lạc nào từ Mike. Cho đến một đêm, trong
chương trình của mình, một thính giả gọi vào, đưa cho ông một bài báo cũ.
Bài báo đăng từ những năm 1930, viết về một người đàn
ông chết đuối, thi thể trôi dạt vào bờ. Trên người ông ta có một ống
kim loại và một thiết bị hình chữ nhật lạ lẫm mà không ai thời đó hiểu được.
Người đàn ông không có giấy tờ tùy thân, và được chính quyền ghi nhận là John
Doe.
Điều khiến tất cả rùng mình là – nhiều người tin rằng John
Doe kia chính là Mike Markham, người đã biến mất sau những thí nghiệm du
hành thời gian.
Câu chuyện về Mike không chỉ kỳ lạ mà còn là một trong những
truyền thuyết du hành thời gian bí ẩn nhất từng được nhắc đến.
Nhưng rốt cuộc… liệu tất cả những điều này có thật không?
Dù đây là một câu chuyện đầy cuốn hút, thì cũng có không ít
chi tiết dường như đã được thêu dệt để tăng phần kịch tính. Ngay trong lần xuất
hiện thứ ba trên chương trình của Art Bell, chính Mike đã đính chính lại nhiều
thông tin sai lệch, bao gồm cả bài báo từ năm 1930. Trên thực tế, Mike
Markham không hề chết, ông vẫn còn sống.
Thế nhưng, câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời giải: cỗ máy
thời gian của Mike thì sao?
Có những nhân chứng tuyên bố rằng họ từng tận mắt nhìn thấy
nó, nhưng nếu xét theo lẽ thường, khả năng đó gần như là không thể. Tuy vậy, một
điều đáng chú ý là: nhiều nhà khoa học tin rằng, nếu du hành thời gian thật sự
tồn tại, thì phát minh theo cách của Mike có thể là một trong những con đường
khả thi.
Thậm chí, ngay cả thuyết tương đối của Einstein cũng
mở ra khả năng này: trọng lực càng mạnh thì thời gian càng biến đổi nhanh hơn.
Về mặt lý thuyết, nếu Mike thật sự tạo ra được một trường hấp dẫn đủ lớn – một vortex
– thì du hành thời gian hoàn toàn có thể xảy ra.
Dù vậy, cho đến nay, không hề có bằng chứng xác thực nào để
chứng minh câu chuyện của Mike Markham là thật. Nó vẫn nằm trong ranh giới mơ hồ
giữa huyền thoại đô thị và khả năng khoa học.
Chân thành
cảm ơn các bạn vì đã xem video tới giờ phút này, tôi nảy ra ý tưởng với video
này, khi tôi đang mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng sai lầm đã
qua, rất hối tiếc, nhưng cuộc đời là những chuyến đi, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Được rồi
không sướt mướt nữa, nếu bạn đã xem tới đây, hãy LIKE và ĐĂNG KÝ KÊNH để ủng hộ
tui nhó, nếu được thì hãy tham gia kênh Discord của tớ nữa, bọn mình có thể
giao lưu với nhau chả hạn, tui luôn ở trên đó 24/7, chào tạm biệt, và hẹn gặp lại
trong video tiếp theo.
Đăng nhận xét