Chào mừng bạn quay trở lại, với một góc khuất u ám của
Reddit.
Câu chuyện mở màn hôm nay đến từ một tài khoản ẩn danh, chỉ xuất hiện duy nhất
một lần rồi biến mất.
Một người vợ bắt đầu nhận ra những thói quen kỳ lạ của chồng
mình: đêm nào anh ta cũng âm thầm rời khỏi nhà. Anh tưởng rằng vợ hoàn toàn
không hay biết, nhưng thực ra cô đã lặng lẽ để mắt tới từ trước.
Ban đầu, cô chỉ cho rằng đó là chuyện vặt vãnh, không đáng bận
tâm. Thế nhưng, càng theo dõi, sự bất thường càng lộ rõ. Và rồi… điều mà cô
phát hiện ra sau đó lại vượt xa trí tưởng tượng của bất kỳ ai.
Rõ ràng là tôi phải dùng tài khoản ẩn danh để kể chuyện này
rồi, vì… vâng, nó quá điên rồ.
Trong vài tháng gần đây, tôi bắt đầu nhận thấy chồng mình
thường lén ra khỏi nhà vào ban đêm, có khi biến mất hàng giờ liền. Tôi vốn là
kiểu người đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, nên chắc anh ta nghĩ tôi chẳng bao giờ
biết. Nhưng một đêm, khi nghe tiếng con khóc, tôi chợt nhận ra chồng không nằm
cạnh mình.
Ban đầu, tôi nghĩ anh ấy vụng trộm, có thể lén gặp một người
phụ nữ khác. Nhưng sự thật lại còn tồi tệ hơn thế – ít nhất là trong mắt tôi.
Chúng tôi vừa có đứa con đầu lòng vào tháng Hai năm nay. Anh
ấy là một người cha rất tận tâm: luôn chăm sóc con, chia sẻ việc nhà, dù còn phải
đi làm toàn thời gian. Tôi từng nghĩ mình thật may mắn.
Nhưng rồi… chuyện này bắt đầu lộ ra. Tôi không biết phải diễn
đạt sao để mọi người không nghĩ tôi hoang tưởng, vì nó thực sự điên rồ. Thì ra,
mỗi lần chồng tôi ra ngoài vào ban đêm, anh ấy không đi đâu xa cả. Anh chỉ ra
sân sau, nơi đặt thùng rác, rồi lục lọi tìm… tã bẩn của con.
Anh mở tã ra, đứng đó, và hít thật sâu mùi bên trong. Đặc biệt, chỉ những miếng tã mà con tôi đi nặng. Còn những cái chỉ có nước tiểu thì anh vứt lại, tiếp tục tìm một cái “đúng ý hơn”. Và rồi anh cứ đứng như thế, hít hà, thở phào như thể đang tận hưởng một niềm hạnh phúc kỳ quái.
Tôi đã lặng lẽ quan sát qua cửa sổ nhiều tuần liền. Cảnh tượng
ấy lặp đi lặp lại: anh cười một cách mãn nguyện, rồi lại tiếp tục lục tìm để ngửi
thêm.
Đỉnh điểm là một đêm, khi anh trở về giường, nghĩ rằng tôi
đã ngủ say. Nhưng lúc anh nằm xuống, tôi ngửi thấy một mùi lạ. Khi khẽ mở mắt
nhìn, tôi nhận ra… trên mũi anh còn dính một chút phân. Tôi thấy buồn nôn và
ghê sợ vô cùng.
Giờ thì tôi không biết phải làm sao. Tôi yêu chồng mình,
nhưng chuyện này thật sự khiến tôi hoảng loạn. Liệu đây có phải một dạng ám ảnh
hay sở thích tình dục bệnh hoạn nào đó không? Tôi quá sợ để trực tiếp đối diện,
nhưng cũng biết sớm muộn mình phải làm.
Tôi đã chia sẻ lên Reddit và phần lớn bình luận đều chết lặng,
không biết nên nói gì. Một số khuyên tôi nên đối thoại thẳng thắn với chồng, thậm
chí tìm đến tư vấn tâm lý. Vài người khác thì cho rằng chuyện này “vô hại”
thôi, chỉ là cực kỳ kỳ quặc.
Vài ngày sau, tôi đã gom đủ can đảm để đối diện với chồng và
vạch trần “bí mật dơ bẩn” của anh. Nhìn lại, cách tôi làm có thể chưa phải khôn
ngoan nhất, nhưng lúc ấy, tôi chỉ nghĩ cần một bằng chứng rõ ràng để cả hai
cùng nhìn thẳng vào sự thật…
Đêm hôm đó, tôi lấy iPhone, lén quay một đoạn video ngắn qua
cửa sổ phòng ngủ, ghi lại cảnh chồng mình đang ở ngoài sân. Hình ảnh hơi mờ và
khó nhìn, nhưng đủ rõ để anh hiểu rằng tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi ngồi chờ trên giường, giữ đoạn video trong tay suốt gần
45 phút, cho đến khi anh quay lại. Tôi nghĩ anh sẽ hoảng hốt, hoặc ít nhất cũng
sẽ hỏi tại sao tôi chưa ngủ. Nhưng không… anh chỉ nói bình thản:
“À, em dậy à? Con khóc hả? Anh vừa xuống dưới ăn chút đồ thừa
thôi.”
Anh hôn nhẹ lên má tôi, rồi nằm xuống, kéo chăn và quay lưng
ngủ như chưa có gì xảy ra.
Tôi sững người. Không thể tin nổi anh có thể nói dối thẳng mặt
tôi một cách trơn tru như thế. Sau bao tuần lễ tôi lo lắng, sợ hãi, thì anh lại
hành xử như thể chẳng có chuyện gì. Cơn giận bùng nổ, tôi bước ra khỏi giường,
cầm điện thoại dí thẳng vào mặt anh, hét lên, yêu cầu anh phải giải thích tất cả.
Vài tiếng sau đó chỉ còn là hỗn loạn: cãi vã, la hét. Lập luận
của anh chỉ xoay quanh một điều: “Em sẽ không bao giờ hiểu được, nên anh chẳng
cần phải nói.”
Còn tôi thì đau khổ vì thay vì nhận được một lời thú nhận,
tôi lại bị dối gạt bởi chính người mà tôi tin tưởng nhất. Giữa tiếng nức nở,
tôi hỏi trong tuyệt vọng:
“Có phải… đây là một kiểu ham muốn tình dục của anh không?”
Lần này, anh im lặng. Cúi gằm mặt, không nói một lời. Chính
sự im lặng ấy đã trả lời thay. Tôi lại gào lên, không hiểu nổi làm sao anh có
thể thấy chuyện đó… “hứng thú”.
Đó cũng là lúc tôi thấy anh giận dữ chưa từng thấy. Anh hét
vào mặt tôi:
“Thấy chưa? Đây chính là lý do anh không bao giờ có thể nói
với em!”
Rồi anh bỏ ra khỏi nhà, lái xe đi thẳng đến nhà anh trai. Kể
từ hôm đó, anh không quay về, thậm chí chẳng thèm gặp con trai chúng tôi.
Ngày hôm sau, chính anh là người gọi điện. Không phải để xin
lỗi, không phải để giải thích. Anh chỉ nói một câu: “Chúng ta cần nói chuyện
về chuyện ly hôn.”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, năn nỉ: “Mình có thể thử giải
quyết, đi tư vấn hôn nhân, bất cứ điều gì…” Nhưng đáp lại, anh chỉ hỏi: “Anh
có thể gặp con không?”
Tôi nói thẳng: “Với tình hình này, em không nghĩ đó là ý hay.” Anh im lặng, rồi bảo: “Được thôi. Vậy thì anh sẽ tìm luật sư. Em cũng nên chuẩn bị đi.”
Thế là chúng tôi bắt đầu tiến hành thủ tục ly hôn, trong sự
lạnh lùng, nhưng ít ra còn giữ được sự “công bằng” trên giấy tờ.
Mẹ tôi đã đến ở cùng để giúp tôi chăm con. Nhưng đến tận bây
giờ, tôi vẫn không dám kể cho bà lý do thật sự của cuộc ly hôn. Tôi xấu hổ quá.
Tôi chỉ nói: “Mọi chuyện rất tệ. Con đã thử cho anh ấy cơ hội đi tư vấn, nhưng
anh ấy từ chối. Vậy nên… hết rồi.”
Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Nhưng ít nhất, tôi muốn
chia sẻ để mọi người hiểu được bản chất của chuyện này. Cảm ơn tất cả những ai
đã động viên, đã lắng nghe mà không phán xét.
Tôi biết, lẽ ra tôi có thể xử lý khéo léo hơn. Nhưng chuyện
đã qua rồi. Giờ tôi chỉ có thể gác lại nỗi đau và bước tiếp – vì con trai tôi mới
là ưu tiên lớn nhất, và mãi mãi là như vậy.
--
Trong một chủ đề trên subreddit AskReddit, có người nêu câu hỏi:
“Khoảnh khắc nào trong đời khiến bạn sợ hãi tột độ, đến mức nghĩ rằng mình khó có thể toàn mạng trở về?”
Giữa hàng loạt bình luận, một tài khoản (nay đã bị xóa) đã
chia sẻ một trải nghiệm rùng rợn.
Đó là câu chuyện về lần anh ta cùng một người bạn tình cờ đối mặt với Blickford – một cuộc chạm
trán khủng khiếp, để lại ám ảnh mà họ biết chắc sẽ theo mình đến hết đời…
Tôi đã từng chia sẻ câu chuyện này trước đây, nhưng thực sự,
đây là trải nghiệm đáng sợ nhất trong đời tôi. Bài viết này khá dài, nhưng nếu
không kể chi tiết, tôi sẽ không thể truyền tải hết được.
Khi còn làm truyền giáo ở Brazil, tôi và bạn đồng hành gặp một
người đàn ông trông như vô gia cư. Ông ta chào chúng tôi bằng một thứ tiếng Anh
gần như hoàn hảo. Thì ra, ông là người Mỹ, đã sống ở Brazil hơn 30 năm. Ông tự
giới thiệu tên mình là Bickford, trông tầm 50 hoặc 60 tuổi, nhưng rất
khó đoán chính xác vì ông để râu xồm xoàm và vẻ ngoài cực kỳ nhếch nhác.
Ban đầu, ông tỏ ra quan tâm đến những gì chúng tôi truyền giảng,
xin một cuốn Sách Mặc Môn. Nhưng rõ ràng, điều khiến ông phấn khích nhất
là được nói tiếng Anh với hai người Mỹ như chúng tôi. Thế là, vài lần sau đó,
chúng tôi tiếp tục gặp lại ông, thường ở ven đường hoặc những nơi công cộng
nhưng khá hẻo lánh.
Theo quy định, chúng tôi phải báo cáo hằng tuần với giám mục
và các lãnh đạo địa phương về những người mình đang gặp gỡ. Khi nhắc đến
Bickford, giám mục và các vị lãnh đạo lập tức nhận ra, rồi cảnh báo chúng tôi
phải tránh xa ông ta. Họ bảo rằng người này có vấn đề về tâm thần, và mỗi năm một
hai lần lại xuất hiện để quấy rầy các nhà truyền giáo.
Thế nhưng, cả tôi và bạn đồng hành đều không tin đó là cùng
một người. Bởi vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục gặp gỡ Bickford. Tôi khó có thể diễn
tả hết sự rợn người mà ông ta mang lại: từ vẻ ngoài nhếch nhác, cách nói dối trắng
trợn, cho đến những chi tiết nhỏ khác – tất cả tạo nên một cảm giác đen tối, bất
an. Nhưng vì không có bằng chứng cụ thể, chúng tôi vẫn tiếp tục tiếp xúc.
Đôi lúc, ông ta xuất hiện ngay trước cửa nhà chúng tôi ở. Một
lần, Bickford kể về ngôi nhà trong rừng của mình, nào là nó “tuyệt vời” và
“bình yên” thế nào, rồi mời chúng tôi đến thăm. Ông hẹn sẽ đón chúng tôi ngay
bên lề đường trước lối vào, để dẫn đường vào nhà.
Đến ngày hẹn, chúng tôi kiên nhẫn chờ bên vệ đường. Ông ta đến
muộn, suýt nữa chúng tôi bỏ về thì mới thấy bóng ông. Bickford dẫn chúng tôi
men theo một con đường nhỏ xuyên vào rừng rậm.
Cuối cùng, khi đến nơi, cả tôi và bạn đồng hành cố gắng giữ
bình tĩnh, nhưng thật sự không tin nổi vào mắt mình. Trước mặt chúng tôi là một
khoảng đất trống, nơi có một căn chòi gỗ đổ nát, gần như sập xuống một nửa.
“Chào mừng các cậu đến nhà của tôi.” – ông ta nói, rồi đưa
chúng tôi bước vào.
Bên trong không có điện, không nước, chẳng hề có tiện nghi
nào. Vừa bước qua khung cửa (vốn không còn cánh cửa), tôi nhận thấy toàn bộ đồ
đạc đều bị phá hủy một cách có chủ đích. Ghế ngồi méo mó, vỡ vụn đến mức
không nhận ra được hình dạng ban đầu. Rác rưởi ngổn ngang khắp nơi. Ông ta bắt đầu dẫn chúng tôi đi quanh
căn phòng chính ngay sau cửa.
Và rồi tôi nhìn thấy chúng.
Những dòng chữ viết bằng phấn trắng, chi chít trên từng tấc
gỗ của căn nhà – từ sàn, lên tường, đến tận trần nhà. Tất cả phủ kín bằng một
nét chữ nhỏ, vội vã, cuồng loạn.
Tôi rọi đèn pin lên và bắt đầu đọc. Lúc đó, tôi mới thực sự
cảm thấy lạnh sống lưng.
Phần lớn các ghi chú là những câu lặp đi lặp lại:
“Chúa Giê-su sẽ tha thứ cho ta, nhưng ta phải dừng lại.”
“Tôi lại tái phạm.”
Bên cạnh những dòng chữ ấy còn ghi tháng và ngày cụ thể.
Nhưng kinh hoàng nhất… là một danh sách. Tên của nhiều đứa
trẻ, kèm theo tuổi của chúng, cùng với những chi tiết bẩn thỉu và bệnh hoạn mà
tôi không dám nhắc lại.
Tôi và bạn đồng hành cố gắng giả vờ như không thấy gì.
Chúng tôi cố gắng nói chuyện phiếm về những thứ khác: như đống thức ăn thối rữa
trên bếp, hay hàng trăm con chuột mà ông ta nhốt dưới tầng hầm. Bất cứ thứ gì…
miễn là không phải những dòng chữ kia.
Nhưng trong lòng, tôi đã hoàn toàn hoảng loạn. Nhìn thoáng
qua ánh mắt bạn mình, tôi biết anh ta cũng đang trong trạng thái cảnh báo cấp
độ một – cực kỳ nguy hiểm. Chúng tôi chỉ muốn thoát khỏi đó ngay lập tức.
Thế là, chúng tôi vin cớ rằng trời đã khuya, cần phải về
nhà. Ông ta miễn cưỡng đồng ý, nhưng với điều kiện chúng tôi phải quay lại thăm
lần sau.
Khi vừa bước ra ngoài, Bickford bỗng “nhớ ra” rằng ông ta biết
một lối tắt, và muốn dẫn chúng tôi đi. Nhưng con đường mà ông ta chỉ rõ ràng
không phải lối ra, mà dẫn thẳng sâu hơn vào trong rừng rậm.
Chúng tôi từ chối một cách lịch sự, rồi nhanh chóng men theo
lối mòn cũ mà mình đã đi để thoát ra. Khi cuối cùng đặt chân trở lại con đường
chính, nhận ra mình đã an toàn, tôi và bạn đồng hành chỉ biết nhìn nhau – như
muốn hỏi:
“Chuyện đó thực sự vừa xảy ra ư?”
Tôi sợ đến mức không thể nói nên lời. Chưa bao giờ trong đời
– và đến tận bây giờ – tôi trải qua nỗi kinh hoàng đến vậy. Cổ họng tôi nghẹn cứng,
hoàn toàn không phát ra nổi âm thanh nào.
Bạn đồng hành liền gọi cho cấp trên, rồi họ lại báo lên cấp
cao hơn. Một tuần sau, chúng tôi được chuyển sang một khu vực khác. Trước khi
đi, chúng tôi ghi rõ vào sổ khu vực – cuốn sách mà các nhà truyền giáo
chuyền tay nhau để biết ai đã tiếp xúc và cần tránh ai. Trong đó, chúng tôi để
lại một cảnh báo rõ ràng:
“Tuyệt đối tránh xa người đàn ông tên Bickford.”
Nghe lại, toàn bộ sự việc nghe có vẻ rập khuôn như phim
kinh dị. Nhưng tất cả đều có thật. Chính vì vậy, từ lần gặp thứ hai với
Bickford, tôi đã lén ghi âm mọi buổi trò chuyện bằng chiếc máy ảnh kỹ thuật số,
nhét trong túi áo.
Âm thanh thu lại rất kém, thậm chí có lúc tôi trượt chân ngã
ngay trước cửa hầm chuột của ông ta… nhưng tôi thề, tất cả đều là thật – 100%
sự thật.
Anh kết thúc bài viết của mình bằng dòng chữ:
“Sau khi đăng câu chuyện này lên Reddit, tôi đã đến trình
báo với cảnh sát địa phương, đồng thời gửi cả thông tin cho cảnh sát liên bang
Brazil. Nếu đội ROTA – lực lượng SWAT cấp bang, vốn nổi tiếng vì không quá ‘ngần
ngại’ khi nổ súng – thật sự tham gia điều tra, thì rất có thể… đám chuột của
Bickford đã kịp xử lý xác ông ta rồi.”
--
Không phải subreddit nào cũng đầy rẫy những điều tiêu cực hay gây ám ảnh. Trái lại, có những cộng đồng trên Reddit được tạo ra để mọi người tìm thấy sự sẻ chia, thấu hiểu và một chốn an toàn để bộc lộ bản thân.
Một ví dụ điển hình là r/askgayBros – nơi các chàng trai đồng tính có thể cùng nhau thảo luận đủ mọi chủ đề, từ những lời khuyên trong cuộc sống, kinh nghiệm tình cảm, cho đến những câu chuyện đời thường.
Chính tại không gian này, chúng ta bắt gặp Jack, một cậu bé 15 tuổi vẫn còn nhiều ngây ngô. Jack đã dũng cảm nói với bố mẹ về giới tính thật của mình. Thế nhưng, phản ứng mà cậu nhận lại lại hoàn toàn khác xa với những gì cậu từng hy vọng…
Tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời khi quyết định
công khai với bố mẹ rằng mình là người đồng tính. Kết quả là tôi bị đuổi ra khỏi
nhà.
Giờ đây, tôi chỉ mới 15 tuổi và thật sự không hiểu tại sao
mình lại dại dột nói ra điều đó, nhất là khi tôi đang sống ở một trong những quốc
gia kỳ thị đồng tính nặng nề nhất thế giới.
Ngay sau khi biết chuyện, gia đình tôi không chỉ tống cổ tôi
ra khỏi nhà, mà còn đe dọa sẽ hành hung nếu tôi dám quay lại. Hiện tại, tôi
đang tạm trú ở nhà một người bạn. Tôi nói dối với cậu ấy và gia đình rằng bố mẹ
mình đang đi nghỉ mát, nên xin ở nhờ vài ngày. Nhưng tôi biết rõ, tôi không thể
ở đây mãi được.
Tôi hoàn toàn bế tắc. Tôi chỉ mong tất cả chuyện này nhanh
chóng chấm dứt. Ở đất nước tôi, không hề có bất kỳ nguồn hỗ trợ nào dành cho cộng
đồng LGBTQ+. Tôi vẫn còn là học sinh trung học, chưa đủ tuổi để đi làm, nên
cũng chẳng có cách nào tự lo cho bản thân. Tôi không có bạn bè nào đủ tin tưởng
để chia sẻ, cũng không thể tìm đến họ hàng vì chắc chắn bố mẹ đã kể với tất cả
mọi người rằng tôi là gay.
Chỉ một quyết định sai lầm thôi… mà giờ đây cuộc đời tôi coi
như đã sụp đổ. Tôi thật sự không biết mình còn có thể làm gì nữa. Tôi quá mệt mỏi
rồi.
Qua phần bình luận, mọi người mới biết rằng Jack đang sống ở
Ả Rập Xê Út — một nơi mà cộng đồng LGBT phải đối mặt với sự đàn áp và kỳ thị nặng
nề. Ở đất nước này, chính phủ hoàn toàn không công nhận hay bảo vệ quyền lợi của
LGBT. Thậm chí, quan hệ đồng giới, dù là nam hay nữ, đều bị coi là bất hợp
pháp.
Trong lúc Jack tuyệt vọng nhất, một người dùng có tên u/viatorinlovewithruss
đã ngay lập tức đứng ra hỗ trợ. Anh ấy viết:
“Tôi là người Mỹ, từng sống ở Ả Rập Xê Út. Khi ở đó, tôi
cũng phải che giấu bản thân mình. Tôi có thể kết nối cho bạn với một vài người
có khả năng giúp đưa bạn ra khỏi KSA. Nhưng tất nhiên, phần lớn còn tùy thuộc
vào quốc tịch và việc bạn có hộ chiếu hay không.
Tôi hiểu bạn đang bị tổn thương, thất vọng và sốc nặng. Bạn
đã bị chính những người lẽ ra phải yêu thương và chấp nhận mình phản bội. Tôi
biết bạn cảm thấy muốn chấm dứt tất cả, và những cảm xúc ấy là bình thường,
nhưng chúng không phải là vĩnh viễn.
Nếu bạn thực sự muốn rời khỏi KSA, tôi sẵn sàng bảo lãnh cho
bạn. Bạn có thể sống cùng tôi ở Mỹ. Tôi chỉ mong bạn hoàn thành việc học, và
tôi sẽ vui lòng hướng dẫn, định hướng cho bạn vào đại học hoặc bất cứ con đường
sự nghiệp nào bạn muốn theo đuổi. Hãy thoải mái nhắn tin riêng cho tôi.
Bạn vẫn còn có lựa chọn. Ở đây có rất nhiều người sẵn sàng
giúp đỡ bạn — có thể là vài đồng tiền, một tình bạn hay những lời khuyên chân
thành. Hãy cố gắng lên.”
May mắn thay, Jack – hay đúng hơn là Rashan – đã quyết
định liên lạc lại với người dùng tốt bụng kia. Cả hai bắt đầu trao đổi email
trong vài ngày. Rashan kể rõ tình cảnh của mình, đồng thời cho biết cậu đã nói
với người cậu ruột (anh trai của mẹ) về việc mình là người đồng tính.
“Vì ông ấy sống ở một đất nước khác, nên em nghĩ sẽ không có
hại gì khi thổ lộ. Thật may là cậu của em đã rất thấu hiểu và luôn giúp đỡ em. Ông ấy khuyên em nên
xóa hết mạng xã hội, vì bố mẹ em đều có kết bạn với nhau trên Facebook và Instagram. Giờ
thì tất cả tài khoản của em đều bị vô hiệu hóa. Nếu cần, em sẽ liên lạc lại khi
mở lại chúng. Em chưa từng ra ngoài Trung Đông bao giờ, nên nếu sang phương
Tây, chắc em sẽ gặp khó khăn. Nhưng chắc để sau này hẵng lo. Đây là hình ảnh của
em.”
Rashan đã gửi kèm một bức ảnh chân dung của mình trong email
đó. Cả hai tiếp tục trò chuyện qua email trong vài tuần sau.
Đến một ngày, Rashan gửi bản cập nhật:
“Chào anh, dạo này anh thế nào? Cảm ơn vì đã luôn viết cho em. Em vẫn đang ở nhà bạn. Cậu em sẽ đến nhà em để lấy hộ chiếu từ mẹ. Sau đó, chúng em sẽ rời sang Dubai. Có lẽ khi viết lá thư tiếp theo cho anh, em đã đang ở Dubai rồi, lúc đó ta có thể kết nối qua Skype hoặc FaceTime nhé.”
Mọi thứ tưởng chừng như đang tiến triển tốt đẹp, như thể
Rashan đã nhìn thấy một tia hy vọng cho cuộc đời mình.
Nhưng tia sáng ấy không kéo dài được lâu…
Người dùng Reddit ban đầu – người đã chìa tay giúp đỡ Rashan
– bất ngờ đăng một bản cập nhật về tình hình của cậu. Anh trích lại bức thư nhận
được từ chính cậu của Rashan:
“Kính gửi ông viatorinlovewithruss,
Tôi là Mustaf, cậu ruột của Rashan. Với một trái tim nặng trĩu, tôi phải báo tin rằng Rashan đã quyết định tự kết liễu đời mình vào tháng Hai.
Cha của nó – chồng của em gái tôi – đã đe dọa sẽ chính tay giết, nếu Rashan dám trở về nhà. Đáng buồn thay, chúng tôi không thể đưa nó ra khỏi Riyadh kịp thời, và nó đã được tìm thấy trong tình trạng không còn sự sống tại nhà một người bạn.
Tôi đã vào được email của Rashan qua điện thoại của nó và phát hiện cuộc trò chuyện này. Tôi nghĩ anh cần phải biết. Tôi muốn cảm ơn anh vì đã quan tâm và hỗ trợ nó. Anh là người duy nhất mà Rashan từng mở lòng, từng nói chuyện một cách thoải mái. Inshallah, tôi tin rằng Rashan giờ đây đang ở một nơi nào đó, dõi theo và cảm ơn anh.
Tang lễ của Rashan đã được tổ chức cả ở Dubai và Riyadh, quê nhà nó. Nhưng tôi muốn tin rằng, ở Dubai này, nó vẫn luôn ở quanh tôi.
Xin cảm ơn,
Mustaf.”
Không ai biết vì sao Rashan cuối cùng lại không thể rời sang
Dubai. Có lẽ bố mẹ đã không đưa hộ chiếu, hoặc có thể cậu đã bị ép buộc ở lại bằng
những lời hứa giả dối.
Dù nguyên nhân là gì đi nữa, đây vẫn là một câu chuyện đau lòng đến tột cùng – về cách niềm tin, định kiến, và sự khắt khe có thể biến thành ranh giới giữa sự sống và cái chết… ngay với chính đứa con ruột của mình.
Đăng nhận xét