Reddit, trang web nổi tiếng nhất trên internet, nơi bạn có thể tìm thấy cộng đồng những người cùng chí hướng để chia sẻ sở thích, mối quan tâm, thậm chí cả những câu chuyện cá nhân. Nhưng đôi khi, họ chia sẻ có vẻ hơi nhiều.
Hôm nay, chúng ta sẽ xem qua ba bài đăng từ mặt tối của Reddit. Vì vậy, hãy chuẩn bị đồ uống yêu thích, cuộn tròn trong chăn, và sẵn sàng tinh thần đi — vì chúng ta sắp lặn sâu vào khoảng không đen tối, đáng sợ nhất tại reddit.
r/oddlyterrifying là một subreddit dễ khiến bạn lạc lối trong đó hàng giờ.
Đúng như tên gọi, subreddit này tập trung vào những thứ bất
ngờ gây khó chịu. Khi cuộn xuống, bạn sẽ thấy rất nhiều côn trùng kỳ lạ, đồ chơi điện tử, phần lớn đều mang cảm giác vui tươi, nhẹ
nhàng.
Nhưng giữa tất cả những điều kỳ quặc đó, thỉnh thoảng bạn sẽ
bắt gặp một bài đăng thật sự đáng sợ.
Năm ngoái, người dùng u/Mensars đã đăng một video về một bệnh nhân nghi là bị mắc bệnh dại. Bệnh
nhân này biểu hiện triệu chứng
rất điển hình của căn bệnh
này: sợ nước — một cách
cực kỳ dữ dội.
Giờ thì
tôi phải thừa nhận, dù biết bệnh dại gây tử vong, nhưng tôi không thực sự hiểu
rõ nó ảnh hưởng thế nào đến cơ thể hay tâm trí con người. Việc nó khiến người bệnh
sợ nước là điều hoàn toàn mới với tôi.
Vì vậy như
những người dùng khác, tôi cũng đã kéo xuống phần bình luận để tìm hiểu thêm.
Ở đó, tôi tìm thấy liên kết đến bài đăng của người dùng có tên là ZeriMasterpeace,
một người đã dành nhiều thời gian làm việc với bệnh dại và hiểu biết hơn hầu hết
mọi người.
Tin tôi đi, bài viết của anh ta lạnh đến mức thấu xương, như bị sét đánh vậy. Đây là những
gì mà anh ấy đã chia sẻ.
Bệnh dại, nó
khá phổ biến, nhưng hầu hết mọi người không thường gặp động vật mang mầm bệnh,
đặc biệt là chồn hôi và dơi.
Hãy để tôi vẽ cho bạn một bức tranh toàn cảnh nhé.
Bạn đi cắm trại, giữa trưa, bạn nằm ngủ trưa trên chiếc võng
nhỏ xinh của mình.
Trong lúc đó, một con dơi nâu nhỏ, đang ở giai đoạn "giận dữ" của bệnh
dại, lang thang giữa ban ngày, khó chịu và khát (vì sợ nước). Bạn bỗng khịt mũi, làm nó giật
mình. Nó chuyển sang tấn công.
Nhưng bạn đang ngủ say xưa trên võng, và nó chỉ là một con dơi nặng khoảng 6 gram.
Bạn không cảm nhận được nó
đáp lên đầu gối của mình,
rồi bắt đầu cắn. Răng của nó quá nhỏ, không đủ để rách da, chỉ để lại một vết
xước nhỏ không ai nhận ra.
Bệnh dại không lây nhiễm qua máu. Xét nghiệm máu thậm chí không phát hiện ra được (xét nghiệm kháng thể
chỉ có tác dụng nếu bạn từng tiêm vắc-xin).
Bạn tỉnh dậy mà không hề hay biết. Nếu thấy vết xước, bạn sẽ tự nghĩ rằng là do mình tự cào.
Lúc đó, "quả bom" đã được kích hoạt, và hệ thần
kinh của bạn chính là dây dẫn. Bệnh dại lan dọc hệ thần kinh, gần như không gây
tổn thương, hoàn toàn không thể phát hiện. Bạn KHÔNG có bất kỳ triệu chứng nào cả.
Có thể sau bốn ngày, hoặc một năm. Chuyến cắm trại đó có lẽ đã bị quên từ lâu.
Rồi một ngày, lưng bạn đau... hoặc chỉ là một cơn đau đầu nhẹ?
Đến lúc này, bạn đã chết chắc rồi. Không có cách chữa.
(Giao thức Milwaukee có thật sự tồn tại, nhưng hầu hết đều thất bại, và những người sống sót
thì tàn tật về tinh thần, rất hiếm khi được áp dụng.)
*Bổ sung :
dành cho những bạn chưa biết, thì Giao thức Milwaukee được Rodney Willoughby Jr. phát triển
và là phương pháp điều trị được sử dụng cho những người bị nhiễm bệnh dại.
Phương pháp này bao gồm việc đưa bệnh nhân vào trạng thái hôn mê bằng hóa chất,
sau đó dùng thuốc kháng vi-rút kết hợp với ketamine và amantadine*
Không có
cách nào để điều trị. Tỷ lệ tử vong 100%.
Hãy suy nghĩ về điều đó. Không có loại virus nào khác trên
thế giới có tỷ lệ tử vong tuyệt đối như vậy. Chỉ bệnh dại mà thôi. Và khi đã có triệu chứng, coi
như xong. Bạn đã chết chắc rồi.
Vậy triệu chứng của bệnh dại trông ra sao?
Cơn đau đầu của bạn sẽ chuyển thành sốt và cảm giác mệt mỏi kiểu chung chung. Bạn bồn chồn, không
thoải mái và bắt đầu thấy sợ hãi. Khi virus đã xâm nhập vào não, nó tìm đến mạng
lưới dây thần kinh dày đặc và bắt đầu sinh sôi nhanh, bắt đầu từ gốc não — nơi
có cầu não. Đây là phần kiểm soát giao tiếp giữa não và cơ thể, cũng như chu kỳ
ngủ.
Tiếp theo, bạn trở nên lo lắng. Bạn vẫn nghĩ chỉ bị sốt nhẹ,
nhưng đột nhiên thấy sợ hãi, hoảng loạn mà không hiểu vì sao. Đó là vì virus
đang phá hủy hạch hạnh nhân của bạn.
Khi tiểu não bị ảnh hưởng, bạn bắt đầu mất khả năng phối hợp
và thăng bằng. Bạn nghĩ nên đi khám, nhưng nếu bác sĩ có thể phát hiện ra trong
vài ngày cuối, họ cũng
chỉ có thể báo nguyên nhân tử vong cho gia đình bạn sau này.
Bạn giật mình, run rẩy và hoảng sợ. Nỗi sợ không hiểu chuyện
gì đang xảy ra trở nên khủng khiếp hơn gấp trăm lần khi hạch hạnh nhân bị tàn
phá. Lúc này, chứng sợ nước xuất hiện.
Bạn khát đến mức tuyệt vọng, nhưng mỗi lần cố uống, cổ họng
co thắt và bạn nôn. Nhìn vào nước cũng khiến bạn sợ hãi và nôn khan. Bộ não
nóng rực của bạn không còn đủ tỉnh táo để hiểu sự mâu thuẫn đó. Các bác sĩ phải
truyền dịch tĩnh mạch, nhưng tất cả đều vô ích. Bạn đã được định sẵn là sẽ chết, ngay khi cơn đau đầu xuất
hiện.
Bạn bắt đầu nghe thấy những thứ không có thật, hoặc không
nghe thấy gì. Bạn nếm được âm thanh, thấy được mùi hương,
mọi thứ trở nên méo mó như một cơn ảo giác kinh hoàng. Hồi hải mã, một phần quan trọng của não
bộ bị tấn công, khiến bạn khó nhớ mọi thứ, kể cả gia
đình.
Bạn cô đơn, ảo giác, khát, bối rối và vô cùng sợ hãi. Mọi thứ
đều khiến bạn hoảng loạn: những người mặc áo khoác trắng, những người đứng
quanh giường khóc, cố bắt bạn uống gì đó. Và chỉ mới khoảng một tuần kể từ cơn
đau đầu đầu tiên mà bạn đã quên mất. Thời gian giờ không còn ý nghĩa. Thật trớ
trêu, giờ bạn hiểu con dơi cảm thấy thế nào khi nó cắn bạn rồi đấy.
Cuối cùng, bạn rơi vào giai đoạn “bệnh dại câm”. Não bắt đầu
tắt dần. Mặt bạn xệ xuống, bạn chảy nước dãi, gần như không còn nhận thức. Một
tiếng động hoặc ánh sáng có thể làm bạn giật mình, nhưng phần lớn thời gian, bạn
chỉ nhìn trân trân xuống đất. Bạn đã không ngủ thực sự suốt khoảng 72 giờ.
Rồi bạn chết. Luôn luôn là như vậy, bạn
sẽ chết.
Và không có một... việc... chết tiệt... nào mà bất cứ ai có
thể làm thay bạn được.
Sau đó là câu hỏi: phải làm gì với xác của bạn đây? Chôn cất nghe có vẻ hợp
lý. Nhưng con virus quái ác đó có thể tồn tại trong xác chết nhiều năm. Giả sử
bạn tiêu diệt hết mọi động vật dại trên Trái Đất hôm nay, thì chỉ cần vài năm
sau, một mẩu não ẩm mốc, mục rữa được một con vật nào đó ăn phải, bệnh dại lại
bắt đầu lây lan trở lại.
Vâng, bệnh dại làm tôi khiếp sợ. Và nó ở KHẮP MỌI NƠI. (Tôi đã làm việc nhiều năm với bệnh dại. Tôi vẫn sẽ tiêm vắc-xin nếu có điều kiện.)
Mỗi lần những
bài viết về bệnh dại
này xuất hiện, rất NHIỀU thông tin sai lệch lại được lan truyền bởi những người
không biết rõ hoặc chỉ nghe qua
từ người khác:
"Chỉ có x người chết ở Mỹ trong x năm qua. Bệnh dại hiếm
lắm."
Đúng, ở Mỹ chỉ có khoảng 2-3 ca tử vong mỗi năm. Nhưng điều
đó không có nghĩa bệnh dại hiếm. Lý do tỷ lệ tử vong thấp ở Mỹ là vì phác đồ điều
trị rất tích cực: nếu bị cắn và không chắc con vật nào đã cắn bạn, hoặc con vật đó đã chết ngay sau khi cắn, bạn sẽ được điều trị sau phơi
nhiễm. Đó là quy trình bắt buộc.
Điều trị sau phơi nhiễm rất hiệu quả (gần như 100%) nếu thực
hiện trước khi có triệu chứng. Nó bao gồm một loạt mũi tiêm immunoglobulin —
nhiều mũi được tiêm ngay tại vết cắn — cùng với vắc-xin tiêm trong khoảng một
tháng. (Sự thật thú vị: nếu đã tiêm vắc-xin dại, bạn có thể hiến
immunoglobulin!)
Và việc
tiêm vắc xin không hề khủng khiếp như lời đồn hồi nhỏ, kiểu "tiêm
vào bụng" này nọ. Không phải vậy đâu.
Ở những nước không có phác đồ điều trị tốt, bệnh dại rất hoành hành. Riêng ở Ấn Độ
có khoảng 20.000 ca tử vong vì bệnh dại MỖI NĂM, thật đáng sợ.
Bổ sung
thêm cho các bạn không biết : *Hiến immunoglobulin" có nghĩa
là hiến huyết tương để sản xuất immunoglobulin (kháng thể), một loại thuốc
được sử dụng trong điều trị nhiều bệnh liên quan đến hệ miễn dịch.*
Sau khi biết về sự thật đó, việc xem lại video này trở nên đáng sợ hơn rất nhiều. Biết anh ta đã trải qua những gì, anh ta hẳn là đang vô cùng hoang mang. Và thực tế là, lúc xuất hiện trong video, anh ta đã chết rồi — chỉ là anh ta chưa biết mà thôi.
Khi chúng ta ngồi sau màn hình và tương tác trực tuyến với người lạ, thật dễ để cảm thấy như mình đang ẩn danh, nghĩ rằng mình có thể nói bất cứ điều gì với bất kỳ ai. Nhưng thực tế không phải vậy, đặc biệt là ở trên các trang như Reddit.
Trong quá khứ, đã có nhiều trường hợp người ta đăng bài với niềm tin rằng sẽ không có hậu quả, nhưng họ đã sai. Có người thú nhận lừa dối bạn đời, rồi một người dùng khác kiểm tra lịch sử, nối các chi tiết lại và nhận ra “John” thực ra đã kết hôn với chị gái của họ.
Có những người tranh cãi, nói những lời thô tục nhất, để rồi
bị người khác tìm ra danh tính thật và khiến họ bị đuổi việc.
Ngay cả khi dùng tài khoản tạm, đôi khi các “thám tử Reddit”
vẫn hợp sức tìm ra danh tính thực của bạn — nếu bài đăng đủ nghiêm trọng để họ
làm vậy.
Một số người thậm chí bị theo dõi, bị chính quyền thẩm vấn,
hoặc bị bỏ tù vì thừa nhận hành vi phạm pháp.
Dù hàng nghìn người vẫn đang tiếp tục phơi bày chuyện bẩn thỉu của họ trên trang web này
mỗi ngày, tất nhiên, phần lớn những
lời thú nhận đó thì
không quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, luôn có những ngoại lệ.
Cách đây năm năm, trên r/AskReddit, người dùng purplegerkins
đã đặt câu hỏi: “Những ai trong số các bạn mà đã vô tình giết người, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Với hơn 10.000 câu trả lời, phần
lớn những bình luận đều
không phải những câu chuyện quá sốc: tai nạn xe máy ngoài ý muốn, tự vệ, hoặc
có lý do chính đáng. Đó đều là những bài đọc thú vị, nhưng không phải điều gì
quá tăm tối.
Nhưng giữa tất cả những câu trả lời đó, có một phản hồi rất
khác, cuối cùng đã thu hút sự chú ý của mọi người và cả tôi nữa — từ người dùng
u/barkeology.
Điều này vẫn ám ảnh tôi. Khi còn nhỏ, chúng tôi có một nơi ẩn
náu trong một cái hang kiểu vách
núi — đây là cách mô tả gần nhất mà tôi tìm được trên Google, chỉ là
hang đó cao gấp ba lần và rộng hơn gấp mười lần.
Có một đứa trẻ hàng xóm, giờ nghĩ lại thì có lẽ nó bị thiểu năng trí tuệ thì phải, nhưng với chúng tôi
lúc ấy, nó chỉ là một đứa kỳ lạ và đáng sợ. Đây là những năm 80, thời mà chúng
tôi không được nuôi dạy để hiểu hay thông cảm.
Ba đứa chúng tôi đang đi đến căn cứ thì thấy đứa trẻ đó đang
ngồi trên chiếc ghế canh gác của tụi tôi. Chúng tôi hét bảo nó ra ngoài, nhưng
nó đáp lại kiểu “bắt tao đi” rồi bắt đầu ném đất và cành cây xuống.
Tất cả chúng tôi chạy vòng qua một bên để tìm cách leo lên.
Mọi thứ sau đó khá mơ hồ, nhưng tôi nhớ nó đã ngã. Tôi vẫn nhớ âm thanh khi
chúng tôi quay lại kiểm tra — nó nằm trong tư thế rất khó chịu, máu chảy ra từ miệng.
Tất cả chúng tôi hoảng loạn, chạy về nhà và tránh xa nhất có
thể. Tôi chắc không ai kể chuyện này cho bất kỳ ai. Chúng tôi không quay lại đó
hơn một tháng và không bao giờ nói chuyện này với nhau nữa.
Đó là những năm 80, không có mạng xã hội hay tin tức lan
nhanh như bây giờ. Có thể chỉ có một mẩu tin nhỏ trên báo, kiểu “đứa trẻ khuyết
tật mất tích được tìm thấy đã chết do ngã”, hoặc đại loại vậy.
Một số người dùng tỏ ra thông cảm với câu chuyện của
barkeology, trong khi những người khác bắt đầu đặt câu hỏi liệu đứa trẻ kia vô
tình ngã hay bị đẩy.
Barkeology trả lời rằng trí nhớ của anh ấy không rõ ràng,
nhưng xét theo tiêu đề của chủ đề, nhiều người suy đoán đó là trường hợp bị đẩy.
Tuy nhiên, qua bình luận chính và nhiều bình luận khác trước
khi anh ấy rời đi, barkeology đã chia sẻ một số thông tin quan trọng có thể nhận
dạng và tiết lộ thêm hậu trường.
Lúc này, một số người dùng khác bắt đầu tiến hành điều tra.
Một trong số họ dường như đã tìm ra nạn nhân, hỏi: “Có phải
là Scott Kleescholt không? Anh ấy mất tích năm 1988 ở Saint Charles, Missouri,
đúng không? Lúc đó, bạn khoảng 10 hoặc 11 tuổi, còn cậu bé sẽ lên 9.”
Lần cuối Scott được nhìn thấy là gần nhà mình trên dãy nhà
330 đường Laverne's Drive, đang đi bộ gần một khu vực nhiều cây cối được gọi là
The Trails, ngay trước khi một cơn giông bão dữ dội ập đến.
Trong sáu tuần sau khi cậu bé mất tích, cảnh sát đã tiến
hành tìm kiếm quy mô lớn quanh khu vực nhà Scott, bao gồm cả việc đào bới một
mê cung hang động trên sườn đồi nhiều cây, nơi Scott hay chơi với những đứa trẻ
khác trong khu phố.
Tôi không biết có phải cậu bé này không, nhưng nếu đúng và nếu
câu chuyện là thật, có khả năng xác của cậu bé đã được tìm thấy, có thể bị cuốn
trôi trong bão.
Dù đúng hay không, bạn nên liên hệ với sở cảnh sát địa
phương.
Khám phá này dường như đã chạm đến dây thần kinh vì ngay sau
đó, barkeology xóa bài đăng thú tội, tài khoản của anh ta không còn hoạt động
suốt năm năm qua và anh ta không cung cấp thêm thông tin nào.
Hiện không rõ điều gì đã xảy ra với barkeology, liệu anh ta
có từng trình báo chính quyền hay không, cũng không rõ liệu Scott Kleescholt có
thực sự là nạn nhân không.
Nhưng bài đăng này, cùng hàng nghìn bài tương tự, chứng minh
rằng bạn không bao giờ biết được người khác đang che giấu bí mật đen tối gì.
Có thể bạn cũng có vài bí mật riêng. Nếu vậy, lời khuyên của
tôi là: đừng đăng chúng lên Reddit. Nếu không, bạn có thể trở thành nhân vật
chính trong một video như thế này.
Bài đăng cuối cùng hôm nay đưa chúng ta đến r/LegalAdvice.
Nghe tên, bạn sẽ nghĩ đây là nơi để hỏi những câu hỏi pháp lý đơn giản.
Tuy nhiên, bài đăng này lại không hề như vậy.
Tôi 29 tuổi, đã kết hôn hạnh phúc. Chồng tôi và tôi gặp nhau
ở đại học, hiện có công việc ổn định, sở hữu một ngôi nhà trong khu phố đẹp. Về
cơ bản, chúng tôi đã sẵn sàng như bất kỳ ai để bắt đầu một gia đình. Tôi đang
mang thai gần 9 tháng.
Vấn đề là 11 năm trước, khi còn là sinh viên năm nhất, chồng
tôi bị bắt vì tàng trữ cần sa với số lượng lớn đến mức bị buộc tội trọng tội loại
D. Ở nơi chúng tôi sống, luật rất nghiêm khắc với cần sa, nhưng lúc đó không có
ý định buôn bán. Anh ấy đã nhận tội, chấp hành án tù và quản chế mà không gặp vấn
đề gì, vượt qua mọi xét nghiệm ma túy.
Kể từ đó, anh ấy không động đến cần sa hay bất kỳ chất cấm
nào khác. Chúng tôi hiếm khi uống rượu và đã không uống trong hơn một năm. Tôi
không có tiền án, chưa từng sử dụng ma túy. Đó chỉ là một sai lầm ngu ngốc của
anh ấy khi còn là một chàng trai 18 tuổi, và anh ấy đã cố gắng bỏ lại quá khứ.
Tuy nhiên, gần đây có người liên hệ với dịch vụ bảo vệ trẻ
em (DCS) và cáo buộc rằng chúng tôi sử dụng ma túy. Vì hồ sơ cũ của chồng, cáo
buộc này đang được xem xét rất nghiêm túc.
Chúng tôi đã hợp tác hết sức, được phỏng vấn, nhà được kiểm
tra và không tìm thấy gì đáng ngờ. Cả hai chúng tôi đều xét nghiệm ma túy và đều
âm tính. Nhân viên phụ trách hồ sơ nói rằng mọi thứ có vẻ ổn cho đến nay.
Nhưng cô ấy cũng nói vẫn có khả năng đứa con của chúng tôi
có thể bị đưa đi ngay tại bệnh viện khi sinh và chúng tôi không được phép đưa
bé về nhà. Tôi hoàn toàn suy sụp và hoảng sợ khi nghe vậy.
Khi tôi hỏi tại sao, cô ấy nói không thuộc quyền quyết định
của cô ấy và chúng tôi phải chờ xem. Điều đó thật vô lý với tôi, tôi có cảm
giác cô ấy không nói hết nhưng tôi không có kinh nghiệm với DCS và không biết
mình đã làm gì sai.
Tôi biết con gái tôi sẽ được xét nghiệm ma túy sau khi sinh,
nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với ma túy, chỉ uống vitamin trước sinh, thậm chí
không dùng Tylenol, và tôi đã chứng minh bằng xét nghiệm âm tính.
Tôi sợ hãi và bối rối. Tôi có cần luật sư không? Tôi đã dự định
dùng tiền tiết kiệm cho thời gian nghỉ chăm con, nhưng sẽ thuê luật sư nếu cần.
Cảm ơn đã đọc và cảm ơn trước vì sự giúp đỡ của mọi người.
Bài đăng này đã thu hút khá nhiều sự chú ý ngay khi vừa được đăng. Nó dường như không hợp lý chút nào.
Nhiều cựu nhân viên Dịch vụ Bảo vệ Trẻ em (CPS) đã vào bình luận và chia sẻ quan điểm của họ. Họ nói rằng có điều gì đó hoàn toàn vô lý, trừ khi luật đã thay đổi rất nhiều kể từ khi họ rời ngành.
Một cựu nhân viên CPS khác cũng đồng ý, nói rằng CPS không điều tra những phụ nữ mang thai chưa có con. Có điều gì đó không ổn ở đây.
Người dùng Reddit gốc và nhiều người khác tích cực cố gắng hỗ trợ cô ấy, đặt câu hỏi: Tại sao Dịch vụ Bảo vệ Trẻ em lại kiên quyết muốn tước con của cô ấy dựa trên một sự việc xảy ra từ nhiều năm trước? Tại sao họ giấu thông tin với cô? Ý định thực sự của họ là gì?
Một thời gian sau, người dùng này đã đăng bản cập nhật, viết:
“Khi tôi đăng bài, tôi được khuyên nên tìm luật sư ngay lập
tức. Tôi cũng được khuyên rằng DCS của Indiana không điều tra những phụ nữ mang
thai chưa có con, và người phụ nữ tự nhận là nhân viên xã hội có thể là kẻ mạo
danh.
Tôi đã liên hệ và gặp luật sư, giải thích toàn bộ tình hình.
Anh ấy đồng ý rằng có điều gì đó rất đáng ngờ. Tóm lại, người phụ nữ xử lý vụ của
chúng tôi không hề liên kết với DCS.
Tôi vẫn hoàn toàn sốc. Chúng tôi đã đến thẳng cảnh sát, họ
đang điều tra vụ việc rất nghiêm túc. Tôi không thể chia sẻ thêm chi tiết vì cuộc
điều tra vẫn đang diễn ra, nhưng có vẻ cô ta là kẻ lừa đảo rất khéo léo, chuẩn
bị kỹ lưỡng.
Nếu không có lời khuyên từ subreddit này và sự giúp đỡ của
luật sư, tôi sẽ không bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi cảm thấy mình thật
ngu ngốc, nhưng bản năng tin tưởng và hợp tác khi đối mặt với người tự nhận là
có thẩm quyền thật sự rất mạnh.
Tôi vẫn chưa sinh. Chúng tôi đang ở nhà một người thân đáng
tin cậy cho đến khi em bé ra đời. Bác sĩ sản và bệnh viện đã được thông báo và
sẽ có biện pháp bảo vệ.
Tôi vẫn rất lo lắng, nhưng chúng tôi đang làm mọi cách để bảo
vệ con. Hy vọng mọi thứ sẽ ổn.
Cảm ơn tất cả mọi người một lần nữa, thật sự.”
Bài đăng này, với tôi, thật sự rất rùng rợn.
Người đó muốn bắt cóc một đứa trẻ và đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, nghiên cứu kỹ lưỡng để thực hiện. Điều đáng sợ nhất là chúng ta không hề biết vì sao họ lại muốn làm vậy. Có thể vì họ không thể có con, hoặc cũng có thể vì một lý do đen tối hơn nhiều.
Đã khá lâu kể từ khi bài đăng gốc được đăng tải, và đáng tiếc là cô ấy vẫn chưa quay lại cập nhật thêm. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng giờ đây cô ấy và chồng đang nuôi con trong một môi trường an toàn, và bất cứ ai lên kế hoạch bắt cóc này đã bị bắt và bị giam giữ sau song sắt.
Đó là một trong những bài đăng đáng sợ nhất trên Reddit, chắc chắn khiến ai đọc cũng phải rùng mình.
Tôi hy vọng bạn thấy hành trình khám phá những góc tối trên internet này vừa lạnh người vừa khiến bạn suy ngẫm.
Khi kết thúc video hôm nay, hãy nhớ dành thời gian trân trọng những điều tươi sáng trong cuộc sống của bạn, ngay cả khi chúng ta tiếp tục khám phá bóng tối.
Hãy giữ an toàn ngoài kia. Hẹn gặp lại lần sau. Tạm biệt.
Đăng nhận xét