Những bức ảnh bí ẩn KINH DỊ này thật sự đến từ đâu?


Xin chào mọi người, chào mừng mọi người quay trở lại với kênh của mình, thật sự mà nói thì những video về giải mã và tìm hiểu này, có lẽ đã được rất nhiều người yêu thích đấy nhỉ, trong video ngày hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về những bức ảnh này, rất quen thuộc đúng không, vì nó đã tồn tại từ rất lâu rồi trên internet, nhưng về nguồn gốc của nó thì có lẽ ít người biết.

 

Trước khi bắt đầu video, thì mình có tạo một kênh Discord để các bạn có thể gia nhập, và giao lưu cùng với nhau và với mình nữa tại đây, nhớ LIKE và CHIA SẺ video này cho các bạn của mình nữa đó nha, điều đó sẽ giúp tui rất nhiều đấy.  

 

Link tham gia Discord : https://discord.com/invite/cMb97UDNrE 

 

Được rồi không dài dòng nữa, bắt đầu thôi nào.

 

 

Solway Firth Spaceman – Bí ẩn Người Phi Hành Gia Trong Bức Ảnh


Solway Firth Spaceman


Vào ngày 23 tháng 5 năm 1964, một lính cứu hỏa người Anh tên là Jim Templeton đã đưa vợ là Annie và hai đứa con là ElizabethFrancis đến Berg Marsh – một vùng đồng cỏ nằm gần cửa sông nổi tiếng ngoài khơi bờ biển tây nam Scotland. Theo lời Jim, ngoài gia đình anh chỉ có hai người phụ nữ lớn tuổi ngồi trong ô tô ở cuối cánh đồng là những người duy nhất có mặt ở đó hôm ấy.


Là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, Jim rất thích chụp ảnh các con. Anh đã mang theo máy ảnh trong chuyến đi và chụp một bức ảnh cô con gái 5 tuổi Elizabeth trong chiếc váy hoa mới tinh. Gia đình đã có một ngày vui vẻ dưới ánh nắng mặt trời, vừa dã ngoại vừa chụp ảnh lưu niệm.


Một tuần sau, khi Jim đem ảnh đi rửa, anh phát hiện một điều kỳ lạ: trong một bức ảnh tưởng như hoàn toàn bình thường, lại xuất hiện hình bóng của một người đứng phía sau Elizabeth. Nhà hóa học xử lý ảnh nói với Jim rằng có một "sự cố" lạ xảy ra với tấm phim – dường như có ai đó mặc bộ đồ kỳ quặc xuất hiện trong khung hình.


Khi Jim tự xem kỹ bức ảnh, anh choáng váng: đứng ngay sau con gái mình là hình bóng của một người trông giống như một phi hành gia mặc đồ du hành vũ trụ. Điều này khiến Jim rất sốc, vì anh khẳng định 100% rằng hôm đó không có ai ngoài gia đình mình và hai người phụ nữ kia trong khu vực.


Nghi ngờ có thể bức ảnh đã bị ai đó chỉnh sửa, Jim gửi phim đến hãng Kodak để phân tích. Vài ngày sau, họ trả lời rằng: bức ảnh hoàn toàn thật, không hề bị can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào.


Jim đem câu chuyện đến trình báo với cảnh sát, nhưng họ không quan tâm và nhanh chóng từ chối xử lý. Không từ bỏ, Jim đến gặp chủ biên một tờ báo địa phương – và lần này, anh được chú ý. Ngày hôm sau, bức ảnh con gái anh và "người phi hành gia bí ẩn" xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo khắp Cumbria.


Chỉ trong vài ngày, bức ảnh lan truyền khắp thế giới. Hàng triệu người bắt đầu đặt câu hỏi: “Người phi hành gia đó là ai?” hoặc “Anh ta đến từ đâu?


Kodak tận dụng cơ hội này để quảng bá, thậm chí treo giải thưởng cho bất kỳ ai có thể chứng minh bức ảnh là giả – nhưng không ai làm được.


Khi câu chuyện ngày càng nổi tiếng, một sự kiện kỳ lạ khác ở tận Úc càng làm dấy lên sự chú ý: chỉ vài ngày sau khi bức ảnh của Jim được chụp, một vụ phóng tên lửa Blue Streak tại bãi thử Woomera (Nam Úc) đã bị hủy bỏ. Lý do? Các kỹ thuật viên hoảng loạn khi thấy hai người đàn ông lạ xuất hiện trong khu vực thử nghiệm.


Trong một cuộc phỏng vấn với BBC, Jim tiết lộ rằng các kỹ thuật viên này đã nhận ra hình ảnh của “phi hành gia” trong bức ảnh xuất hiện trên một tờ báo Úc – và khẳng định nó giống hệt với người họ thấy tại bãi thử.


Dù không có xác nhận chính thức, câu chuyện càng trở nên ly kỳ khi người ta phát hiện rằng tên lửa Blue Streak được chế tạo gần Solway Firth, nơi bức ảnh ban đầu được chụp.


hai người đàn ông mặc vest


Vài ngày sau khi bức ảnh được công bố, Jim kể lại rằng hai người đàn ông mặc vest, tự xưng là đặc vụ chính phủ, đã đến nhà ông. Họ từ chối đưa ra giấy tờ tùy thân, chỉ nói mình là “Số 9” và “Số 11”. Họ yêu cầu Jim đưa họ đến đúng nơi ông chụp bức ảnh. Nhưng khi đến nơi, Jim nói rằng ông không hề thấy bất kỳ người nào khác khi chụp ảnh. Ngay sau đó, hai người đàn ông lặng lẽ quay lại xe và lái đi, để mặc Jim tự đi bộ về nhà.


Sau này, Jim cho rằng họ chỉ là những kẻ chơi khăm, không hề liên quan đến chính phủ.


Trong lúc đó, công chúng bắt đầu đưa ra hàng loạt giả thuyết: từ người ngoài hành tinh, người du hành thời gian, cho đến những vụ dàn dựng siêu tinh vi. Câu chuyện xảy ra đúng thời điểm đỉnh cao của Cuộc đua Không gian, nên công chúng càng dễ bị hấp dẫn bởi các thuyết âm mưu.


Suốt gần 50 năm, bức ảnh vẫn là chủ đề bàn tán và phân tích không ngừng. Cho đến năm 2012, một giả thuyết hợp lý cuối cùng cũng được đưa ra bởi Tiến sĩ David Clarke, giáo sư xã hội học tại Đại học Sheffield Hallam. Ông tin rằng:


"Người phi hành gia" thực chất chỉ là vợ của Jim – Annie Templeton, tình cờ bước vào khung hình mà Jim không để ý. Trong các bức ảnh khác chụp hôm đó, Annie mặc một chiếc váy màu xanh nhạt và để hở cánh tay. Trong điều kiện ánh sáng mạnh và phơi sáng không chuẩn, cơ thể cô có thể bị mất nét và trông giống như một người mặc đồ trắng sáng. Chiếc “mũ bảo hiểm” mà người ta thấy trên đầu cô có thể chỉ là một đám mây hoặc mặt trăng ban ngày, trùng hợp nằm đúng vị trí.


Dù đây là lời giải thích hợp lý nhất, nhưng đến ngày nay, khi tìm kiếm "Solway Firth Spaceman", bạn vẫn có thể thấy hàng ngàn blog và video đưa ra những giả thuyết kỳ quặc hơn rất nhiều.


Có thể nói, dù sự thật đã dần sáng tỏ, bức ảnh vẫn là một huyền thoại trong giới nghiên cứu hiện tượng bí ẩn – một trong những hình ảnh kỳ lạ nhất từng được chụp.

 

 


Charlie No-Face: Người đàn ông không mặt giữa đêm Pennsylvania


Charlie No-Face

Raymond Robinson sinh năm 1910 tại Quận Beaver, bang Pennsylvania. Trong những năm đầu đời, Raymond sống một cuộc sống khá bình thường như bao đứa trẻ khác – đi học, chơi với bạn bè, giúp đỡ gia đình, và tận hưởng tuổi thơ một cách yên bình. Nhưng vào một ngày tháng 6 năm 1919, khi Raymond mới 9 tuổi, một sự kiện kinh hoàng đã vĩnh viễn thay đổi cuộc đời cậu.


Buổi sáng hôm đó, Raymond cùng bạn bè đi bơi tại một khu hội trường địa phương. Trên đường trở về, nhóm trẻ băng qua cây cầu đường sắt Harmony Butler và New Castle ở Pittsburgh thì phát hiện một tổ chim nằm trên đỉnh một cây cột điện cao. Bị bạn bè thách thức, Raymond quyết định trèo lên cây cột để đếm số chim trong tổ. Nhưng cột điện ấy lại mang dòng điện cao thế lên đến 25.000 vôn. Trong lúc trèo, cậu vô tình chạm vào dây điện – và điều gì đến cũng đã đến.


Raymond bị điện giật nghiêm trọng. Cậu tỉnh lại vài giờ sau đó trong bệnh viện, trong tình trạng bỏng nặng. Cú giật đã khiến khuôn mặt cậu biến dạng hoàn toàn, mất cả hai mắt, và những vết bỏng nặng trên cánh tay cùng bàn tay. Đó là một thảm kịch khủng khiếp, nhưng thay vì gục ngã, Raymond đã lựa chọn sống tiếp.


Sau khi xuất viện, Raymond học chữ nổi để giao tiếp, và bắt đầu tự tay đan thảm chùi chân, ví và thắt lưng để kiếm sống. Theo lời kể của cháu trai ông, Raymond hiếm khi nhắc đến tai nạn – ông không phàn nàn, không than vãn, và luôn chấp nhận thực tại một cách bình thản.


Vào ban ngày, Raymond thích nghe radio, và vào ban đêm, ông thường đi bộ hàng giờ liền dọc theo Tuyến đường 351 gần nhà. Chính những cuộc dạo bước ban đêm đó đã khơi mào cho một truyền thuyết đô thị kỳ bí...


Người dân địa phương bắt đầu kháo nhau về một người đàn ông không mặt thường xuất hiện giữa đêm khuya trên các con đường hoang vắng ở Pennsylvania. Một số người gọi ông là Charlie No-Face, số khác gọi là Green Man. Dù Raymond tránh tiếp xúc với người lạ vì không muốn làm ai sợ, nhưng điều đó không ngăn được sự tò mò. Nhiều người tìm cách tiếp cận ông – một số muốn kết bạn, nhưng tiếc thay, cũng có kẻ quấy rối, chọc phá, thậm chí hành hung ông.


Có người giả vờ mời ông đi nhờ xe chỉ để chở ông đi thật xa rồi bỏ lại giữa đường. Có người dùng xe để hù dọa ông, thậm chí tấn công ông bằng vũ lực. Nhưng bất chấp tất cả, Raymond vẫn tiếp tục đi bộ vào ban đêm, năm này qua năm khác, không hề nao núng.


Truyền thuyết về Charlie No-Face ngày càng lan rộng. Nhiều câu chuyện ly kỳ được thêm thắt theo năm tháng – có người đồn rằng ông là ma cà rồng, có người nói ông tự xé mặt mình để hù dọa người khác, thậm chí có giả thuyết ông rơi vào thùng axit. Một số bức ảnh chụp Raymond đi bộ vào ban đêm đã xuất hiện – là thật, nhưng lại bị gắn liền với các thuyết âm mưu kỳ quái.


Thật ra, Raymond chỉ là một con người – có thật, sống thật, và chưa bao giờ làm hại ai. Ông mất vào năm 1985 ở tuổi 74. Dù ông đã ra đi, truyền thuyết về Charlie No-Face vẫn còn được kể lại cho đến ngày nay như một mẩu chuyện kỳ bí của vùng đất Pennsylvania.


Nhưng nếu bỏ qua những tin đồn và lời đồn đại sai lệch, câu chuyện của Raymond Robinson là minh chứng sống động cho sự kiên cường, lòng dũng cảm và phẩm giá của con người. Dù mang trên mình những thương tổn không thể lành, ông vẫn sống một cuộc đời tử tế, không hận thù, không oán trách.


Và đó mới chính là điều kỳ diệu nhất trong truyền thuyết về “người đàn ông không mặt”.


 

 

 

Cậu Bé Ma ở Amityville


Bức ảnh cậu bé ma ở Amityville


Vào tháng 12 năm 1975, George và Kathy Lutz cùng ba người con của mình dọn đến một ngôi nhà mới tại số 112 Đại lộ Ocean, Amityville, New York, chỉ cách thành phố New York khoảng 40 dặm. Ngôi nhà thuộc kiến trúc Hà Lan cổ điển, có năm phòng ngủ – rộng rãi, đẹp đẽ, và tưởng chừng như hoàn hảo. Mức giá chỉ 80.000 đô la càng khiến nó trở nên hấp dẫn – quá hời cho một gia đình trẻ.


Tuy nhiên, họ cũng biết rõ lý do đằng sau mức giá rẻ đó: ngôi nhà từng là hiện trường của một vụ thảm sát khét tiếng.


Chỉ một năm trước, vào tháng 11 năm 1974, Ronald DeFeo Jr., 23 tuổi, đã thản nhiên sát hại cả gia đình mình trong lúc họ đang ngủ – cha mẹ và bốn người em ruột. Vụ án gây rúng động nước Mỹ, kéo theo một loạt tranh cãi, xét xử, và nhiều câu hỏi chưa bao giờ được giải đáp. Bất chấp lịch sử đen tối ấy, gia đình Lutz vẫn quyết định chuyển vào sống tại đây. Nhưng họ không ngờ rằng… điều họ sắp trải qua còn kinh hoàng hơn cả quá khứ của ngôi nhà.


Chỉ sau 28 ngày, họ bỏ trốn khỏi ngôi nhà – để lại mọi đồ đạc, không bao giờ quay trở lại. Lý do? George và Kathy khẳng định ngôi nhà bị ma ám.


George kể rằng, kể từ khi dọn vào, tâm trạng của anh trở nên bất ổn và u ám lạ thường. Có những lúc, anh cảm thấy mình đầy căm phẫn – đặc biệt là đối với chính gia đình mình. Không chỉ vậy, họ thường xuyên thấy một chất nhờn màu xanh lá cây rỉ ra từ tường nhà vào những thời điểm ngẫu nhiên trong ngày. Gần như mỗi đêm, cả gia đình đều thức giấc vào đúng 3:15 sáng – trùng khớp với thời điểm các nạn nhân DeFeo bị sát hại năm trước.


Trong một lần đặc biệt rùng rợn, George khẳng định anh thấy một sinh vật nửa người nửa lợn với đôi mắt đỏ rực, đang nhìn chằm chằm xuống từ cửa sổ tầng hai.


Ngay cả một linh mục từng đến làm lễ trừ tà cũng cho biết đã nghe thấy giọng nói đàn ông quát vào tai ông: “Ra khỏi đây ngay!” Sau buổi lễ, ông bị sốt nặng và chảy máu từ tay mà không rõ lý do.


Sau khi rời khỏi ngôi nhà, George và Kathy đã hợp tác viết lại trải nghiệm của mình thành sách, từ đó truyền cảm hứng cho vô số phim kinh dị nổi tiếng, bao gồm bản gốc The Amityville Horror (1979), bản làm lại năm 2005 với Ryan Reynolds, và thậm chí là The Conjuring 2 – bộ phim tái hiện cuộc điều tra của Ed và Lorraine Warren về chính ngôi nhà đó.


Vợ chồng Warren – những nhà điều tra huyền bí nổi tiếng, đã cùng nhóm nghiên cứu quay lại ngôi nhà trong một buổi điều tra vào năm 1976. Trong lần đó, họ cho biết đã chụp được một bức ảnh rùng rợn về một cậu bé có đôi mắt phát sáng, đang ló đầu ra khỏi khung cửa tầng hầm. Bức ảnh sau này trở thành một trong những hình ảnh ma ám nổi tiếng nhất trong lịch sử huyền bí hiện đại.


Rất nhiều người tin rằng cậu bé trong ảnh chính là linh hồn của John DeFeo, một trong những nạn nhân nhỏ tuổi trong vụ thảm sát. Tuy nhiên, sự thật về bức ảnh sau đó bị nghi ngờ nghiêm trọng.


Một điều tra viên tên Paul Bartz, người cũng có mặt tại hiện trường hôm đó, được cho là đã vô tình lọt vào khung hình khi đang đo ánh sáng. Những bức ảnh khác cho thấy Paul mặc chiếc áo kẻ sọc giống hệt "cậu bé ma", và đôi mắt phát sáng kia thực chất chỉ là ánh đèn phản chiếu từ mắt kính của anh. Nói cách khác – “cậu bé ma” trong ảnh hoàn toàn không tồn tại.


Kể từ đó, đa số các hiện tượng siêu nhiên tại số 112 Ocean Avenue đã bị vạch trần là bịa đặt. Theo thời gian, ngày càng nhiều người nghi ngờ và chỉ trích Ed và Lorraine Warren – coi họ như những kẻ lợi dụng niềm tin của công chúng để tạo dựng danh tiếng và lợi nhuận. Câu chuyện "Amityville" dần được xem như một trò lừa dối quy mô lớn, được hỗ trợ bởi sách báo, phim ảnh và truyền thông.


Tính đến năm 2024, căn nhà đã được bán qua bốn chủ sở hữu khác nhau – và không một ai trong số đó từng phàn nàn về bất kỳ hiện tượng kỳ bí nào.


Vậy rốt cuộc, cậu bé ma trong bức ảnh có thật không?


Hay chỉ là một bóng người bị ánh sáng đánh lừa – tượng trưng cho cả một huyền thoại được dựng lên để thỏa mãn cơn khát rùng rợn của công chúng?


Dù bạn tin hay không, câu chuyện Amityville vẫn sống mãi như một biểu tượng của văn hóa kinh dị hiện đại – vừa hấp dẫn, vừa đáng ngờ, và trên hết, là lời nhắc nhở rằng đôi khi… sự thật còn đáng sợ hơn bất kỳ hồn ma nào.

 

 

 

 

Tấm Ảnh Tử Thần Trong Gia Đình Nhà Cooper


Gia Đình Nhà Cooper


Trên Internet, có một bức ảnh lan truyền khắp các diễn đàn kinh dị suốt hơn một thập kỷ. Bức ảnh tưởng chừng như bình thường: một gia đình đang vui vẻ quây quần bên bàn ăn — người lớn mỉm cười, trẻ con hạnh phúc, một khoảnh khắc tưởng như trọn vẹn của tình thân.


Nhưng rồi bạn nhìn kỹ hơn.


Từ trần nhà, một bóng người mặc đồ tối, có vẻ đang... treo ngược xuống, lơ lửng phía trên bàn ăn, giữa không trung. Không ai trong ảnh dường như nhận ra sự hiện diện của hình thể đó. Và chính điều đó khiến bức ảnh này trở thành một truyền thuyết rùng rợn hiện đại.


Theo câu chuyện thường được lan truyền, bức ảnh được chụp vào những năm 1950, khi Gia đình Cooper chuyển vào một ngôi nhà cũ ở Texas. Vào đêm đầu tiên, ông Cooper đã quyết định chụp một tấm ảnh kỷ niệm: vợ, mẹ và hai đứa con đang ngồi quanh bàn ăn. Một khoảnh khắc ấm áp được ghi lại bằng phim.


Nhưng vài ngày sau, khi nhận ảnh từ hiệu tráng phim, họ đã sốc nặng. Trong bức ảnh, ngay phía trên đầu họ là một thi thể đang treo lơ lửng – không ai trong gia đình nhìn thấy lúc bấm máy.


Họ không thể giải thích. Cũng chẳng ai biết cái bóng đó là ai, hay tại sao nó lại xuất hiện trong tấm ảnh tưởng chừng đơn giản ấy. Và thế là, một bí ẩn kinh dị ra đời.


Nhưng nếu bạn đào sâu hơn, sự thật lại không hề giống như những gì các video YouTube thường kể.


Theo điều tra, bức ảnh đầu tiên xuất hiện trên mạng vào năm 2009, được tải lên bởi một người dùng có tên Sam Cohen trên trang web liga.net — một diễn đàn dành cho người hâm mộ tiểu thuyết gia kinh dị Thomas Ligotti. Tiêu đề của bức ảnh là “Family Gathering” (Cuộc Tụ Họp Gia Đình).


Quan trọng hơn, bức ảnh được phân loại là “tác phẩm nghệ thuật”, cho thấy rằng đây có thể là một sản phẩm được tạo dựng kỹ thuật số, thay vì là ảnh chụp từ đời thực. Các chi tiết trong bức ảnh, như các vết đen đối xứng ở bốn góc, càng củng cố giả thuyết rằng bức ảnh đã được xử lý bằng Photoshop để tạo hiệu ứng “vintage” và kỳ quái.


Có thể bức ảnh gia đình là thật – được chụp từ nhiều thập kỷ trước – nhưng hình ảnh thi thể treo ngược đã được chồng vào một cách tinh vi để tạo ra cảm giác kinh hoàng.




Cũng có người cho rằng phần “xác chết” kia có thể là một vũ công ba lê trong tư thế nhào lộn được cắt ghép từ ảnh gốc của nghệ sĩ Margot Fonteyn, rồi ghép đè lên hình ảnh gia đình nhằm tạo trò đùa “siêu nhiên”.


Vài tháng sau khi Sam Cohen đăng ảnh, một người dùng khác tên Xavier Ortega chia sẻ lại nó trên trang Ghost Theory với tiêu đề:


“Retro Creeps: Những Bức Chân Dung Kỳ Dị Từ Quá Khứ”.


Chỉ sau đó ít lâu, bức ảnh bắt đầu bùng nổ trên Internet. Người ta đua nhau đăng tải, chia sẻ, bình luận. Câu chuyện về “gia đình Cooper và cái bóng treo cổ” trở thành một truyền thuyết đô thị kỹ thuật số.


Đến khoảng năm 2013, bức ảnh đã có mặt trong hàng loạt video tổng hợp “Những Bức Ảnh Kinh Dị Không Thể Giải Thích”, xuất hiện ở hầu hết các diễn đàn huyền bí, từ Reddit đến YouTube.


Và như thường lệ, khi không có nguồn gốc rõ ràng, công chúng bắt đầu... tự sáng tạo ra các câu chuyện xoay quanh nó: từ người chết oan, linh hồn báo oán, đến ma ám di truyền trong ngôi nhà cũ.


Dù không ai chính thức thừa nhận đã tạo ra bức ảnh, nhưng mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng:


“Cuộc tụ họp gia đình” không hề có xác chết. Mà là sản phẩm của Photoshop và trí tưởng tượng."


Cái đáng sợ hơn cả là cách một hình ảnh giả có thể kích hoạt nỗi sợ hãi nguyên thủy trong con người – và lan truyền như một loại virus văn hóa trên mạng xã hội.



 


Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn