3 Truyện Kinh Dị r/Nosleep Khiến Bạn Mất Ngủ

 

Xin chào mọi người, chào mừng mọi người quay trở lại với kênh của mình, nhiều bạn yêu cầu mình quay trở lại với nội dung trên r/nosleep quá, nên hôm nay, mình xin chia sẻ ba câu chuyện nosleep là theo mình, khá là thú vị và gây sợ hãi phết đấy chứ.


Được rồi, trước khi vào nội dung chính, thì như mọi khi thôi, nhớ tham gia kênh DISCORD của mình nhá mọi người, link dưới phần mô tả á, và tiện thì bấm luôn nút LIKE, và CHIA SẺ video này với bạn bè của mình, điều đó sẽ giúp ích mình rất nhiều đấy.


Không dài dòng nữa, bắt đầu thôi nào.


 

 

Tôi không nên ở lại qua đêm trong trung tâm thương mại đó.


Nguồn : Reddit 

Tôi sẽ không nói cho bạn biết tôi là ai. Nếu bạn nhận ra giọng kể này từ những video cũ của tôi, làm ơn hãy giữ im lặng. Tôi không muốn nhận thêm tin nhắn nào nữa. Không thêm bất kỳ giả thuyết nào nữa. Tôi chỉ cần nói ra chuyện này—và sau đó, tôi sẽ rút khỏi mạng xã hội mãi mãi.


Quay lại năm 2017, tôi từng là một YouTuber. Không phải là người nổi tiếng gì cho cam, nhưng kênh của tôi cũng thu hút được khá nhiều lượt xem—hàng trăm nghìn, đôi khi cả triệu lượt. Nếu bạn từng xem các video thử thách qua đêm, khám phá đô thị hay lẻn vào những nơi bị bỏ hoang, có lẽ bạn đã từng thấy tôi.


Tất cả đều là giả. Đó là điều tôi muốn bạn tin. Đó là điều tôi cần bạn tin.


Tôi luôn cẩn thận. Mỗi video tôi đều lên kế hoạch như một vụ trộm thực sự: nghiên cứu, xác định điểm vào, và đường thoát hiểm. Nhưng vào tháng 5 năm 2017, tôi bắt đầu tự mãn. Tôi muốn làm điều gì đó lớn hơn—thứ có thể lan truyền mạnh mẽ.


“24 giờ trong một trung tâm thương mại bỏ hoang.” Nghe thật hoàn hảo.


Tôi tìm thấy Cove Plaza Mall—bị đóng cửa từ năm 2013, hầu như vẫn còn nguyên trạng. Không có bảo vệ chính thức, chỉ vài chiếc camera cũ kỹ không còn hoạt động. Tôi mang theo đầy đủ đồ nghề—đèn pin, camera hồng ngoại, một ít đồ ăn và pin dự phòng. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng.


Tôi vào bên trong qua một cửa dịch vụ. Mọi thứ đúng như mong đợi: nền gạch phủ bụi, mái kính vỡ vụn, và một sự im lặng rợn người. Tôi bắt đầu quay ngay lập tức, để tăng thêm phần ám ảnh.


Và rồi… tôi thấy chúng.


Ma-nơ-canh. Không chỉ vài cái—hàng trăm.


Dù các cửa hàng đã bị dọn sạch, chúng vẫn còn ở đó. Trần truồng, bị phá hoại, tạo dáng theo những tư thế kỳ quái. Một số bị mất tay, mất chân. Một số khác như bị cố ý sắp đặt thành từng nhóm, trông như đang trò chuyện với nhau.


Tôi đã đùa giỡn về chuyện đó trước ống kính—nói gì đó kiểu như đây là “thử thách thực sự với ma-nơ-canh.” Tôi thậm chí còn di chuyển vài cái, đặt chúng vào tư thế kỳ dị hơn để quay thêm cảnh cho ấn tượng.


Lẽ ra tôi không nên chạm vào chúng.


Khoảng 2 giờ sáng, tôi dừng lại ở khu ẩm thực. Không khí nồng mùi cũ kỹ—một hỗn hợp giữa mỡ chiên và nấm mốc. Khi tôi đang quay một chiếc bảng thực đơn vẫn còn phát sáng, tôi nghe thấy tiếng bước chân.


Không phải tiếng của tôi vang vọng lại. Là của ai đó khác.


Tôi lập tức tắt đèn.


Im lặng tuyệt đối.


Sau đó, một tiếng cạo nhẹ vang lên—như tiếng nhựa kéo lê trên nền gạch.


Tôi lập tức quay máy về phía phát ra âm thanh, từ từ tăng độ sáng của ống kính.


Những ma-nơ-canh đã di chuyển.


Không nhiều—chỉ vài inch. Nhưng tôi biết rõ vị trí ban đầu của chúng. Tôi đã kiểm tra lại cảnh quay trước đó: một ma-nơ-canh gần thang cuốn, hai tay buông thõng hai bên cơ thể. Giờ thì, một cánh tay đang vươn ra phía trước.


Tôi bật cười. Lo lắng, nhưng vẫn cố tự trấn an. Có lẽ tôi đã vô tình va phải nó lúc trước. Có lẽ trí nhớ tôi đang đánh lừa tôi.


Tôi quay lại tiếp tục ghi hình.


Lúc 3:15 sáng, máy quay của tôi đột ngột tắt.


Pin vẫn đầy. Lẽ ra nó không thể hết được. Tôi lấy điện thoại ra, bật đèn pin.


Ma-nơ-canh lại gần hơn.


Cái đứng gần thang cuốn… giờ đã đặt một chân lên bậc đầu tiên.


Tôi không nhớ mình đã đứng dậy. Không nhớ mình đã chạy. Một giây trước tôi còn ngồi đó, giây sau đã ở đầu bên kia khu ẩm thực, thở hổn hển như thể vừa chạy cả cây số.


Tôi không còn một mình nữa.


Tôi thấy thứ gì đó chuyển động trong tầm nhìn ngoại vi. Một cái đầu… quay ngoắt lại.


Rồi—"rầm!" Nhựa cứng va mạnh xuống sàn.


Tôi bỏ chạy.


Tôi không ngoảnh lại. Tôi không dừng quay. Tôi cứ chạy cho đến khi thoát ra ngoài, ngã quỵ và thở hổn hển. Máy quay vẫn chết, nhưng điện thoại thì vẫn đang ghi hình.


Tôi chưa bao giờ tải đoạn video đó lên.


Khi kiểm tra lại các tập tin vào ngày hôm sau, tất cả đều bị hỏng. Từng file một. Chỉ còn lại một khung hình tĩnh duy nhất từ khu ẩm thực—một bức ảnh mờ của tôi, đang ngồi co lại trên sàn.


Và có thứ gì đó phía sau tôi.


Một ma-nơ-canh. Không đầu. Không tay. Chỉ đứng đó.


Tôi không bao giờ quay lại nơi đó nữa.


Tôi ngừng làm video. Kênh của tôi chết hẳn. Có lẽ như vậy là tốt.


Tôi không quan tâm bạn có tin hay không. Chỉ cần đừng tìm đến Cove Plaza.


Chúng không thích bị theo dõi.





 

Bạn gái tôi đã chết. Nhưng cô ấy vẫn đăng lên mạng xã hội. Và… cô ấy đang nói về tôi.


Nguồn : Reddit

Mọi chuyện bắt đầu bằng một thông báo bình thường như bao ngày khác:


Emily vừa đăng một bức ảnh mới.


"Tôi thấy bạn."


Dòng chú thích lần này:


"Bạn quên mua sữa."


Một thông báo mới.


Lại là một bức ảnh.


Dòng chú thích:


"Gần tới rồi."


“Tại sao anh lại bỏ em?”


“Anh ấy không cho tôi ra ngoài.”


Rồi một giọng nói không phải của cô ấy, trầm, lạ, dội từ trong lồng ngực:


Rồi—một tiếng thì thầm rất gần, như phát ra ngay sau lưng tôi:


Hoặc tệ hơn—một lời cảnh báo.


Nó bước vào đời thực.


Nó không chỉ là một món đồ cổ.


Số người chết vẫn tiếp tục tăng.


Bất kỳ ai nhìn quá lâu. Chạm vào tôi. Khen ngợi chiếc nhẫn.


Họ không còn sống lâu sau đó.


Một con búp bê mang lời nguyền, kéo theo bóng đen chết chóc trong từng hơi thở.
Tôi run rẩy nhìn tay trái mình. Viên đá vẫn lấp lánh, như chẳng hề dính khói bụi.
Giống hệt dòng khắc trên nhẫn. Giống hệt tên của tôi và Jake.


Trong bức ảnh kèm theo, Lydia đeo chính chiếc nhẫn đang nằm trên tay tôi.
Cảnh sát tìm thấy Lydia chết trong phòng, bị siết cổ. James biến mất không dấu vết. Người ta suy đoán: phải chăng anh ta giết vợ rồi bỏ trốn? Hay cả hai là nạn nhân của một kẻ đột nhập?


"Chiếc nhẫn ấy… nó bị nguyền rủa bởi chính bà cố của James—một người đàn bà từng bị cả gia đình khinh rẻ. Bị đuổi khỏi nhà, bị gạt khỏi huyết thống, bà đã thề sẽ trả thù… và bà bắt đầu bằng viên sapphire đó."


Bà ghé sát hơn, hơi thở ẩm lạnh. "Chiếc nhẫn ấy mang cái chết đến với bất kỳ ai nhìn thấy nó—ngoại trừ người đeo và người họ yêu."


Bà ngừng một nhịp. “James…  ấy không còn là chính mình sau khi tặng chiếc nhẫn cho Lydia. Nó ăn mòn họ dần dần. Đêm hôm ấy, khi Lydia chết, ta thấy ánh mắt James—trống rỗng như cửa sổ mở ra khoảng không. Không còn là người mà ta từng biết nữa.”


Da tôi bỏng rát, sưng phồng, đỏ rực như bị lửa liếm. Nhưng tôi chịu đựng. Tôi cảm thấy chiếc nhẫn lỏng dần. Và rồi, với một cú giật cuối cùng… nó bật ra khỏi ngón tay—kéo theo cả đốt ngón tay đầu tiên. Máu túa ra, đỏ thẫm. Nhưng tôi không khóc. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.
Âm thanh nhỏ, nhưng trong màn đêm yên ắng, nó vang lên như một tiếng thở dài từ cõi khác. Những gợn sóng mờ nhạt lan ra. Rồi tất cả trở lại tĩnh lặng.


Không còn tai nạn. Không ai chết. Jake lại là chính anh—dù ánh mắt anh đôi lúc vẫn lạc đi khi nhìn về hướng cây cầu.


Cả tôi và anh đều nhớ mọi thứ. Không ai quên.


Nhưng không ai dám nhắc lại.


Chờ đợi.


Tôi chết lặng. Cổ họng nghẹn lại. Emily đã mất cách đây sáu tháng.


Tay run rẩy, tôi mở bài đăng. Đó là một bức ảnh chụp căn hộ của tôi—góc cửa sổ phòng ngủ, được chụp từ phía ngoài đường.


Dòng chú thích chỉ vỏn vẹn ba chữ:


Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Một trò đùa bệnh hoạn nào đó. Phải có ai đó đã hack tài khoản của cô ấy.


Tôi gọi cho bố mẹ Emily ngay trong đêm. Họ khẳng định chưa từng động đến tài khoản, và chiếc điện thoại của cô ấy… đã được chôn cùng với cô ấy.


Tôi báo cáo tài khoản. Tôi chặn nó. Nhưng điều đó không ngăn được những bài đăng tiếp theo.


Một tuần sau, lại có ảnh mới.


Chiếc xe của tôi, đậu trong bãi đỗ của cửa hàng tạp hóa gần nhà.


Tôi chết lặng. Tôi đã quên sữa. Không một ai biết chuyện đó. Không ai đi cùng tôi hôm ấy.


Tôi thử đăng nhập vào tài khoản Emily. Mật khẩu đã bị đổi. Tôi gửi email cho bộ phận hỗ trợ, tuyệt vọng mong một lời giải thích. Họ phản hồi vào ngày hôm sau:


"Tài khoản này được truy cập từ thiết bị đã được sử dụng lần cuối cách đây sáu tháng."


Là hôm cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy còn sống.


Đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi khóa tất cả các cửa, kéo kín rèm, tắt nguồn điện thoại. Tôi không muốn biết thêm điều gì nữa.


Nhưng lúc 3:00 sáng, màn hình điện thoại bật sáng.


Emily đang phát trực tiếp.


Tôi không nên nhấp vào đó. Nhưng tôi đã làm.


Ban đầu, màn hình chỉ là một màu đen. Rồi hình ảnh bắt đầu hiện lên—rung lắc, nhòe nhoẹt, mờ méo. Là một không gian chật hẹp, dưới lòng đất.


Những bức tường bằng gỗ mục. Đất mềm, ẩm, ép sát vào hai bên ống kính. Hơi thở dồn dập, khàn đặc, phát ra từ phía sau máy quay.


Và rồi… giọng của cô ấy.


"Hãy thả tôi ra.



Tôi ném điện thoại xuống bàn. Cả người run rẩy không kiểm soát được.


Sáng hôm sau, tôi lái xe đến nghĩa trang. Tôi không rõ mình đang tìm kiếm điều gì. Có lẽ chỉ là hy vọng mọi thứ là một sự hiểu lầm kinh khủng nào đó.


Mộ của Emily vẫn còn đó. Nguyên vẹn. Đất được nén chặt.


Nhưng khi tôi quay lưng bước đi, điện thoại trong túi rung lên.


Là tôi, đứng trước mộ của cô ấy.


Tôi không dám quay về nhà. Tôi thuê một phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô. Chỉ cần vài ngày yên tĩnh để suy nghĩ lại tất cả.


Nhưng các tin nhắn không dừng lại.


Mỗi đêm, đúng 3:00 sáng, lại có một cập nhật mới. Lúc thì là ảnh những nơi tôi đã đến trong ngày. Lúc thì là những dòng tin nhắn khiến sống lưng tôi lạnh buốt:


“Ở đây lạnh quá.”


Tôi không còn đọc nữa. Tôi ngừng ngủ. Bạn bè khuyên tôi đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng tôi biết—chuyện này không chỉ là trong đầu tôi.


Có ai đó… hoặc thứ gì đó… đang theo dõi tôi.


Rồi đêm qua, một video được đăng.


Máy quay rung lắc dữ dội, hình ảnh tối đen như thể ai đó đang vật lộn trong không gian hẹp. Có tiếng cào xước, tiếng đất đá rơi. Tiếng thở nặng nề, đứt quãng. Và rồi, giọng của Emily—hoảng loạn, nghẹn ngào:


“Làm ơn… tôi không muốn ở đây nữa…”


Phía sau cô, một âm thanh lạ vang lên—thở dốc, khàn đục.


“Gần đến giờ rồi.”


Luồng livestream ngắt ngang. Màn hình tối đen. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.


Tôi phải biết sự thật.


Tôi lấy một cái xẻng, quay trở lại nghĩa trang. Bầu không khí đặc quánh, lạnh ngắt, đè nặng như có ai đang đứng trên ngực tôi.


Tay tôi run khi bắt đầu đào.


Càng đào, tim tôi càng đập mạnh. Có thứ gì đó sai sai đang chờ ngay bên dưới lớp đất. Như thể... có đôi mắt đang theo dõi tôi từ dưới lòng đất.


Rồi—xẻng tôi chạm vào gỗ.


Chiếc quan tài vẫn ở đó. Nhưng mặt gỗ… bị nứt toác. Những vết xước từ bên trong, như thể ai đó đã cố cào để thoát ra ngoài.


Tôi hít một hơi sâu, giữ chặt nắp quan tài… rồi mở nó ra.


Trống rỗng.


Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên.


Emily đang phát trực tiếp.


Màn hình lại tối om, nhưng tôi nghe rõ tiếng thở. Dồn dập. Đứt quãng.


“Anh ấy thả tôi ra.”


Trong bụi cây phía sau mộ, có thứ gì đó đang chuyển động.


Tôi quay ngoắt lại.


Livestream ngắt. Màn hình tắt. Không còn gì nữa.

 




 

Tôi nghĩ… chiếc nhẫn đính hôn của tôi đã giết người.


Nguồn : Reddit



Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết ra điều này. Nhưng giờ đây, tôi cần phải kể cho ai đó—bất kỳ ai—nghe sự thật về những gì đã xảy ra.


Jake và tôi bên nhau ba năm khi chúng tôi bắt đầu nói về chuyện đính hôn. Chúng tôi có chung một đam mê: đồ cổ. Những món đồ cũ kỹ, mang theo cả một câu chuyện phía sau—chúng mê hoặc chúng tôi.


Mỗi cuối tuần, chúng tôi lại rong ruổi khắp các khu chợ trời, các cửa hàng đồ cũ, săn lùng những “báu vật bị lãng quên”.


Và rồi... chúng tôi tìm thấy .


Chiếc nhẫn hoàn hảo.


Nó nằm trong một chiếc hộp khóa kín trong cửa hàng kỳ lạ của Madame Eloise, ngay trung tâm thành phố. Một viên sapphire xanh đậm, lấp lánh trên nền vàng được chạm khắc tinh xảo theo phong cách Art Deco. Vừa cổ điển, vừa độc đáo. Hoàn toàn khác biệt.


Ngay giây phút nhìn thấy nó, tôi biết—đó là chiếc nhẫn của mình.


Jake, luôn là kẻ lãng mạn, lập tức mua nó. Anh ấy đuổi tôi ra khỏi cửa hàng, hứa sẽ giữ bí mật để làm nó thật đặc biệt. Tôi cười, không ngờ rằng… đó là khởi đầu của mọi bi kịch.


Hai tuần sau, vào một buổi tối mùa hè dịu dàng, anh dẫn tôi đến chiếc ghế dài cũ kỹ dưới gốc liễu nơi chúng tôi hay ngồi. Anh quỳ xuống, ánh mắt lấp lánh niềm vui, và mở ra một chiếc hộp nhung nhỏ.


Tôi đã biết thứ gì nằm bên trong. Nhưng khi thực sự nhìn thấy chiếc nhẫn… tim tôi đập mạnh đến nghẹt thở.


Rồi tôi thấy .


Một dòng khắc. Mờ nhạt, lấp ló dưới ánh đèn công viên:


"LM và JC"


Tôi lướt ngón tay qua dòng chữ, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.


"Lucy M. và Jake C.," tôi thì thầm.


Jake chỉ nhún vai. “Nó đã có sẵn như thế! Định mệnh, đúng không?”


Một cơn gió lạnh lùa qua. Không khí xung quanh như nặng trĩu. Có thứ gì đó… không đúng.


Tôi cười yếu ớt, nhưng trong lòng, một cục đá lạnh ngắt đang cuộn chặt.


Tỷ lệ trùng hợp là bao nhiêu?


Tôi không biết lúc đó mình vừa đeo vào tay… một lời nguyền.

 

"Tôi không phải là nhà thống kê," Jake cười. "Nhưng chắc chắn điều đó có ý nghĩa."


Chúng tôi cạn ly rượu sâm panh dưới gốc liễu, nơi chứng kiến bao kỷ niệm của hai đứa. Tôi ngủ thiếp đi đêm đó với chiếc nhẫn trên tay, trái tim ngập tràn yêu thương, tin rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời.


Và rồi… mọi thứ bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo.


Đêm ấy, tôi mơ. Một cô dâu mặc váy trắng loang máu đứng giữa nhà thờ bỏ hoang, gào khóc nức nở sau lớp mạng che mặt. Khi cô ấy quay lại—khuôn mặt đẫm máu, bầm tím, ánh mắt như bị kéo thẳng từ cõi chết. Tôi choàng tỉnh, ngực phập phồng như vừa chạy trốn khỏi điều gì khủng khiếp.


“Ác mộng à?” Jake lầm bầm, kéo tôi sát vào người anh.


“Chắc vậy,” tôi dối lòng, bàn tay chạm nhẹ vào chiếc nhẫn—viên sapphire xanh thẫm nhấp nháy như đang sống.


Sáng hôm sau, cơn ác mộng không còn ở trong giấc ngủ nữa.


Khi tôi ra lấy thư, người hàng xóm vẫy tay chào. Ánh nắng sớm phản chiếu lên viên đá, lóe lên sắc xanh kỳ dị trong một khoảnh khắc. Năm phút sau, phanh xe của cô ấy hỏng. Chiếc sedan lao ra đường như một viên đạn, va chạm trực diện với xe tải giao hàng. Tiếng thép rít lên, thủy tinh vỡ nát, máu nhuộm đỏ mặt đường. Tôi chỉ đứng đó, chết lặng, nhìn họ kéo cơ thể tan nát của cô ra khỏi đống sắt vụn.


Tôi tự thuyết phục bản thân: chỉ là tai nạn. Một chuỗi trùng hợp tàn nhẫn.


Nhưng rồi, buổi chiều, sếp tôi—người vừa khen chiếc nhẫn “rất thanh lịch”—ngã gục giữa cuộc họp. Không báo trước. Máu rỉ ra từ tai ông ấy như dòng mực đỏ. “Phình động mạch não,” bác sĩ nói. Nhưng tôi nhớ rất rõ: ánh mắt cuối cùng của ông ta—dán chặt vào viên sapphire trên tay tôi.


Tim tôi bắt đầu vỡ vụn theo từng cái chết.


Tôi không còn nghi ngờ nữa. Có gì đó rất sai với chiếc nhẫn.


Trên đường về nhà, khi còn đang quay cuồng trong nỗi sợ, tôi bắt gặp một người đàn ông lạ nhìn tôi. Chúng tôi chỉ lướt qua nhau vài giây, nhưng ngay sau đó… anh ta trèo lên mép lan can tầng thượng. Không một lời, không một do dự. Anh ta nhảy. Tiếng va chạm khô khốc vọng khắp cả con phố. Khi tôi chạy lại, đôi mắt đã tắt lịm của anh ta… vẫn nhìn tôi.


Tôi cúi xuống, run rẩy. Viên sapphire ép chặt vào da tôi—nóng rực. Khi tôi kéo tay áo lên, một vết bỏng mờ nhạt hiện rõ. Một dấu hiệu, như thể chiếc nhẫn đang khắc ghi lên cơ thể tôi.


Đêm đó, tôi quyết định: phải tháo nó ra.


Nhưng ngón tay tôi đã sưng vù. Tôi thử mọi cách—xà phòng, đá lạnh, dầu ô liu. Chiếc nhẫn không nhúc nhích. Nó như thể đã… nhập vào tôi.


Và rồi, ngày trôi qua.


Tôi đã trở thành một điềm gở biết đi.

 

Một nhân viên pha chế vô tình chạm vào tay tôi khi đưa lại tiền thừa. Chỉ vài phút sau, trong lúc tôi vẫn còn đang đợi ly cà phê lạnh của mình, anh ta bắt đầu ho sặc sụa. Một chiếc bánh scone mắc kẹt trong cổ họng. Anh ta ngã xuống sàn. Xanh xao. Bất động. Chết ngạt trước mặt tôi.


Tôi đứng đó, chết lặng.


Ngày hôm sau, trong siêu thị, một bà lão nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi và mỉm cười khen nó “thật lộng lẫy”. Năm phút sau, cả dãy kệ bên cạnh đổ sập xuống, đè bẹp bà dưới hàng trăm ký sản phẩm đóng hộp. Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng tôi thì biết.


Tối hôm đó, tôi đi ăn tối với bạn bè. Cả buổi, tôi giấu tay trái dưới gầm bàn, lòng bàn tay toát mồ hôi. Nhưng Melissa thì cứ khăng khăng đòi nhìn tận mắt chiếc nhẫn “huyền thoại” mà Jake đã cầu hôn tôi. Tôi miễn cưỡng giơ tay lên, và khi viên sapphire xanh bắt được ánh sáng của đèn chùm… tai họa ập đến.


Một người phục vụ đang bưng món tráng miệng—cherry jubilee với rượu mạnh—trượt chân. Lửa bắn lên từ chảo, bén vào khăn trải bàn, thảm sàn. Trong vài giây, lửa bùng lên khắp nhà hàng. Tôi nhìn thấy mái tóc Melissa cháy rực như bó đuốc, tiếng la hét của cô bị nuốt chửng bởi tiếng nổ và khói dày đặc.


Chỉ có Jake và tôi là thoát ra không hề hấn gì.


Sau tám cái chết chỉ trong vòng một tuần, tôi không thể tiếp tục làm ngơ. Tôi bắt đầu giấu bàn tay trái mỗi khi bước ra đường, nhét sâu vào túi áo khoác, tránh mọi tiếp xúc. Nhưng không thể ngăn nỗi sợ đang lớn dần trong lồng ngực.


Tôi bắt đầu tra cứu về chiếc nhẫn—về viên sapphire xanh thẫm ấy. Nó không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy: cổ điển, sang trọng, quá đặc biệt để là món trang sức bình thường. Chẳng bao lâu, tôi tìm thấy cái tên: Lydia M. và James C.


LM và JC.


Tôi đọc được một bài báo cũ, xuất bản năm 1952. Chỉ vài dòng thôi, nhưng lạnh sống lưng: “Cô dâu địa phương bị sát hại ngay trong đêm tân hôn.”


Và điều khiến tim tôi ngừng đập một nhịp: cô ấy chính là người phụ nữ trong cơn ác mộng của tôi.


Càng lúc, Jake càng trở nên xa lạ. Đôi mắt nâu ấm áp từng khiến tôi rung động giờ đây ánh lên vẻ vô hồn, lạnh lẽo. Đôi lúc, tôi bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn như thể nó không phải của tôi—mà là của anh. Một ánh nhìn tham lam, gần như… chiếm hữu. Mỗi khi tôi nhắc đến những cái chết, Jake chỉ cười nhạt, bảo là “trùng hợp thôi”. Khi tôi hỏi về chuyện tìm hiểu lịch sử chiếc nhẫn, anh đổi chủ đề.


Tôi quyết định tự mình làm điều đó.


Tôi đến thư viện, đào bới hồ sơ cũ, tìm đến hội lịch sử địa phương. Những mảnh ghép bắt đầu lắp vào nhau. Lydia và James từng là cặp tình nhân trung học. James tặng cô chiếc nhẫn sapphire như một biểu tượng tình yêu bất diệt, một báu vật truyền đời trong gia đình anh.


Nhưng ngay trong đêm tân hôn, mọi thứ trở thành thảm kịch.


Sáu tháng sau, thi thể James trôi dạt vào bờ sông, cách xa nơi xảy ra vụ việc gần năm mươi dặm. Cái chết được cho là tự sát.


Trong một lần điều tra, tôi lần ra manh mối về một bà lão—bà tự nhận là em họ của Lydia—hiện sống trong một viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô. Tôi đến thăm bà.


Ngay khi vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi, bà lùi lại một bước, mặt trắng bệch như thấy ma.


“Chiếc nhẫn đó…” bà thì thào, run rẩy. “Cháu phải gỡ nó ra. Ngay lập tức.


"Con phải vứt nó đi," bà lão thì thầm, giọng khàn như gió luồn qua cửa sổ cũ. Bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi, siết chặt đến đáng ngạc nhiên.


Tôi rùng mình. "Và cái giá phải trả là gì?"


Ánh mắt bà lão đột ngột trở nên xa xăm. “Ta không chắc. Nhưng ta nghĩ đó là… linh hồn của con.”


Giống hệt ánh mắt của Jake bây giờ.


Bà chỉ cho tôi cách gỡ bỏ lời nguyền. Phải thực hiện đúng vào đêm trăng non. Tôi cần chuẩn bị một hỗn hợp—gồm thảo mộc, dầu, và những thành phần mà tôi không thể kể ra ở đây. Chỉ biết một điều: nó sẽ rất đau đớn. Nhưng cũng là lối thoát duy nhất.


Vào đêm trăng non kế tiếp, tôi chuẩn bị mọi thứ như đã được hướng dẫn. Căn phòng đầy khói mờ và mùi cỏ khô cháy âm ỉ. Jake đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo tôi… đờ đẫn, lạnh lẽo, xa lạ.


Tôi nhúng tay vào hỗn hợp.


Đau đớn đến tận xương tủy.


Viên sapphire bừng sáng một cách giận dữ, như thể nó biết mình đã bị từ chối.


Jake lao tới. Tôi thấy ánh mắt đó trở lại—tham lam, đói khát. Nhưng tôi nhanh hơn. Tôi nhét chiếc nhẫn vào một túi vải dày, buộc chặt bằng sợi chỉ đỏ bảy vòng, đúng như lời bà lão dặn.


Chúng tôi lái xe trong đêm, băng qua thị trấn, hướng đến cây cầu cũ nơi James từng biến mất. Chiếc túi dường như nặng hơn sau mỗi dặm đường, và tôi gần như chắc chắn mình nghe thấy tiếng… cào từ bên trong. Như có móng vuốt nào đó đang vùng vẫy.


Chúng tôi dừng giữa cầu. Không có ánh trăng. Mặt nước bên dưới tối như hố sâu vô tận.


Jake đứng im lặng, tay cầm túi vải. "Em chắc chứ?" anh hỏi, lần đầu tiên sau nhiều tuần, giọng nói nghe thật… là anh.


Tôi gật đầu, ôm chặt bàn tay đã băng bó. "Nó phải kết thúc, Jake."


Anh giơ túi lên. Có một khoảnh khắc, như thể anh không thể buông ra—như chiếc túi dính vào tay anh, níu giữ, van xin. Nhưng rồi, với nỗ lực rõ ràng, anh mở các ngón tay. Túi rơi xuống.


Bụp.


Ba tuần đã trôi qua.


Mỗi lần chúng tôi băng qua cây cầu, cả hai lại im lặng, mắt nhìn xuống mặt nước. Không ai nói gì, nhưng tôi biết… anh cũng mơ.


Tôi mơ thấy đáy sông. Mơ thấy lớp bùn sẫm màu từ từ phủ lên chiếc túi vải, nước rỉ qua những sợi chỉ đỏ đã mòn. Mơ thấy cá bơi quanh, rồi bỏ chạy.


Chiếc nhẫn vẫn ở đó.


Có khi, tôi tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi lạnh ướt trán, và cảm thấy cơn đau ảo vọng nhói lên nơi ngón tay đã mất.


Tôi thầm tự hỏi—liệu có phải dưới đáy dòng sông kia, trong bóng tối lạnh lẽo, viên sapphire vẫn đang rung lên hồi đáp… gọi tên tôi?


 

Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn