(r/Nosleep) Tôi Đã Sống Sót Qua Đêm KINH HOÀNG Tại Bệnh Viện

 

Tôi đang bị mắc kẹt trong một bệnh viện kỳ lạ. Ngay cả khi tôi tìm được cách rời đi, tôi cũng không chắc mình có nên làm vậy hay không. 


Ký ức rõ ràng cuối cùng mà tôi có thể nhớ được, là lúc tôi đi bộ qua khuôn viên trường về căn hộ của mình, sau buổi học sáng. Tôi nhớ, mình đang trong tâm trạng rất tốt và chẳng có gì để phàn nàn. Thời tiết đẹp hơn tôi mong đợi giữa tháng Mười. Trời nắng như mọi khi, ấm áp và yên bình, chỉ có một làn gió nhẹ mát mẻ, mang theo hương thơm dễ chịu của mùa thu. 


Âm thanh của những chiếc lá vỡ vụn dưới chân, đã được thay thế bằng tiếng giày tôi bước trên nền bê tông, khi tôi bước những bước cuối cùng từ vỉa hè sang lối qua đường, và sau đó là nỗi đau. Nỗi đau là tất cả những gì tôi có thể nhớ sau đó, và nó lan khắp cơ thể tôi. Tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy gì, mình đang ở đâu hay chuyện gì đã xảy ra. Một vài tiếng hét vang lên xung quanh, nhưng tôi không chắc chúng có thật hay chỉ là một phần của cơn ác mộng kỳ lạ nào đó. 


Tôi mơ hồ nhớ được một vài giọng nói đâu đó, xen kẽ giữa những khoảng trống mà tôi chỉ có thể đoán là xuất hiện lúc tôi bất tỉnh. Họ đang nói về điều gì, thì tôi không thể nhớ rõ. Tôi cảm nhận thời gian trôi qua rất ít, nhiều nhất là vài phút. Và vì điều đó, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn. Vào lúc tôi nhớ mình tỉnh lại, toàn bộ cơ thể tôi đang trong cơn đau đớn tột cùng. Chân, tay, lưng, bạn cứ gọi tên nó như vậy đi. Tôi biết dù chuyện gì đã xảy ra với mình, thì nó cũng gây ra rất nhiều tổn thương.


Đến phiên sự ngạc nhiên của tôi, khi cuối cùng tôi tỉnh dậy, cơn đau trên cơ thể dường như đã dịu đi. Ngoại trừ cơn đau đầu dữ dội đi kèm khi tôi tỉnh táo. Tiếng vo ve liên tục của bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào trên trần nhà, càng làm tôi thêm khó chịu. Lúc này, ít nhất tôi có thể nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường, mà tôi cho là giường bệnh viện. Tôi rên lên một tiếng, khi cố gắng mở mắt trong căn phòng sáng trưng, nhưng không thành công. 


Tôi nhanh chóng nhận ra mình không ở một mình. Ngay sau tiếng rên của tôi, những bước chân tiến lại gần giường tôi, trước khi tầm nhìn qua mí mắt tôi tối sầm lại. Một chiếc khăn lạnh và tươi mát được đặt nhẹ nhàng lên mặt tôi, phần nào làm dịu đi tiếng ồn khó chịu từ ánh đèn. 


“Con đây rồi, cưng ạ. Giờ hãy thư giãn đi nhé.”


Một giọng nói của người phụ nữ vô cùng trầm ấm, nhẹ nhàng và đầy trấn an thì thầm với tôi, điều đó khiến tôi bất ngờ. Tôi cố gắng cảm ơn cô ấy, nhưng giọng tôi khô khốc và khàn đặc đến nỗi, chỉ phát ra một tiếng rên không rõ ràng. 


Tôi nghe thấy vài bước chân di chuyển ra xa, rồi lại tiến về phía tôi, trước khi người phụ nữ hỏi: 


“Ngồi dậy giúp cô nhé, cục cưng. Con làm được không?” 


Tôi làm theo lời cô ấy trong khi cô nhẹ nhàng giữ chiếc khăn trên mặt tôi bằng tay, để nó không rơi xuống. Một cốc giấy chạm vào đôi môi nứt nẻ của tôi, và nghiêng đi khi nước lạnh tràn vào miệng tôi. Cảm giác đó tuyệt vời đến mức khiến tôi đưa tay lên để nghiêng cốc thêm, đổ hết nước xuống cổ họng. Tôi thở dài nhẹ nhõm sau khi cốc nước đã cạn. 


“Cảm ơn cô.”


Tôi lẩm bẩm, hạ đầu trở lại gối. Cổ họng tôi, dù đã đỡ hơn, vẫn nghe có vẻ khô và mệt mỏi khi tôi nói. Người phụ nữ nhẹ nhàng rút tay khỏi chiếc khăn trên mặt tôi. Tôi nghe thấy cô ấy bước đi lần nữa, tiếng dụng cụ hoặc thiết bị y tế được di chuyển theo sau bước chân cô.


Một lát sau, cô ấy quay lại và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi ở khuỷu tay. 


“Cô chỉ cần lấy một chút mẫu máu từ con thôi, cưng ạ. Sẽ không đau đâu.” 


Cô ấy nói với tôi, từ từ nâng cánh tay mềm nhũn của tôi lên khỏi giường. 


“O-Được ạ.”


Tôi trả lời, do dự vì màn sương mù của sự bối rối vẫn bao trùm lấy tôi, chứ không phải vì sợ hãi. Lúc đó, sợ hãi dường như không phải là một cảm xúc có thể xuất hiện. Tôi chẳng biết gì về người phụ nữ này, nhưng sự hiện diện của cô ấy khiến tôi cảm thấy tin tưởng và thoải mái. Tôi cảm nhận được cây kim được đưa vào cánh tay mình, và dù nó hơi nhói một chút, nhưng không tệ như tôi tưởng tượng. Đây là lúc tôi chợt nhận ra rằng mình thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra. 


“Đợi đã, cháu đang ở đâu? Cháu có đang ở bệnh viện không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô là ai?” 


Tôi hỏi. Sự hoảng loạn trong giọng nói của tôi ngày càng tăng theo từng câu hỏi. Tôi cảm nhận được cây kim rút khỏi cánh tay mình, sau đó là người phụ nữ lau sạch và băng bó vết chích. Chỉ riêng sự chạm nhẹ nhàng của cô ấy, cũng đủ để xoa dịu sự hoảng loạn của tôi. 


“Đúng vậy, con đang ở trong bệnh viện. Có vẻ như con đã bị một tài xế chạy quá tốc độ đâm phải, khi đang băng qua lối đi bộ. Và cô là bác sĩ Wernicke. Cô được phân công chăm sóc cháu cho đến khi cháu được xuất viện!” 


Cô ấy trả lời. Câu nói cuối cùng của cô ấy tràn đầy sự phấn khích, một dấu hiệu rõ ràng rằng, cô ấy cảm thấy vui mừng vì tôi sắp được ra viện. Tôi cảm thấy hơi vui khi nghe tin này, dù tôi không chắc mình có nên cảm thấy như vậy không. Việc ở trong bệnh viện ngay từ đầu, đã là thông tin mới mẻ với tôi. Hơn bất cứ điều gì, tôi cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi và khó chịu, vì cơn đau đầu chết tiệt. Cảm thấy thoải mái hơn một chút với vị bác sĩ mà tôi cho là của mình, tôi cảm thấy cần phải nói với cô ấy. 


“Bác sĩ Wernicke, cháu… cháu đang bị đau đầu dữ dội.” 


Tôi cố gắng thốt ra. 


“Cô nghĩ cháu có thể…” 


“Đừng lo lắng, cưng ạ.” 


Cô ấy ngắt lời tôi. Một lần nữa, cô ấy yêu cầu tôi ngồi dậy, trước khi đặt một viên thuốc nhỏ vào tay tôi, tôi nuốt nó và uống thêm một cốc nước. 


“Thật không may, đau đầu là điều dễ hiểu, nhưng nếu thành thật mà nói, cô tin rằng cháu may mắn khi đó là triệu chứng duy nhất của cháu đấy. Chà, có lẽ cháu là bệnh nhân may mắn nhất mà cô từng gặp. Khi cháu mới được đưa vào, cháu bị thương và bầm tím khá nặng, nhưng bọn cô không tìm thấy bất kỳ xương nào bị gãy trong cơ thể cháu cả. Không có cơ quan nào bị tổn thương, không có chảy máu nội tạng nghiêm trọng, không có gì cả. Mọi thứ dường như đều ổn.” 


Một lần nữa, tôi không biết mình nên xử lý thông tin này như thế nào. Theo cách cô ấy mô tả, có vẻ như vụ tai nạn đáng lẽ đã phải giết chết tôi. Trước khi tôi kịp hỏi thêm câu nào, bác sĩ Wernicke lên tiếng. 


“Giờ thì, viên thuốc đó sẽ giúp cháu giảm đau đầu, nhưng đồng thời nó sẽ khiến cháu cảm thấy buồn ngủ rất nhanh. Tất cả những gì cô cần cháu làm là ngủ một giấc thật dài và sâu. Cháu làm được điều đó cho cô chứ, William?” 


Việc cô ấy gọi tên tôi khiến tôi bất ngờ, nhưng sau khi suy nghĩ trong hai giây, tôi nhận ra rằng bác sĩ được phân công chăm sóc tôi, chắc chắn phải biết tên tôi. Tôi chỉ đơn giản gật đầu để trả lời câu hỏi của cô ấy. 


Cô ấy khẽ cười một tiếng trước khi nhận xét: 


“Tốt lắm.” 


Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy rời khỏi giường bệnh và đi qua phòng. Một công tắc đèn được tắt, chấm dứt tiếng ồn khó chịu từ ánh đèn. Cánh cửa mở và đóng lại, khi cô ấy bước ra khỏi phòng, và tôi bị bỏ lại một mình trong sự im lặng. Bác sĩ Wernicke không sai. Thuốc cô ấy cho tôi đã khiến tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng một phút. Tôi thậm chí còn không có thời gian tỉnh táo để xử lý mọi thứ vừa được nghe, nhưng tôi không cảm thấy phiền lắm. Tôi ngủ rất say. Tôi không biết mình đã ngủ trong bao lâu. 


Điều đầu tiên tôi nhận thấy khi tỉnh dậy, là cơn đau đầu đã biến mất, và thật là nhẹ nhõm. Tôi nằm yên trên giường bệnh khoảng nửa tiếng, trước khi quyết định bỏ chiếc khăn đã khô ra, ngồi dậy và mở mắt. Tôi hơi mong đợi rằng chuyển động của mình sẽ bị hạn chế bởi một số loại ống hoặc thiết bị y tế, nhưng ngạc nhiên thay, không có gì cả. Không có IV, không có ống thông tiểu, và không có thứ gì dán trên da, để theo dõi nhịp tim của tôi. Điều duy nhất không gây ngạc nhiên là chiếc áo choàng bệnh viện màu xanh nhạt tôi đang mặc. 


Tôi xoay hông sang một bên, thả chân xuống mép giường và quay đầu nhìn xung quanh phòng. Tôi chẳng thấy gì cả. Tôi từ từ đẩy mình ra khỏi giường, để bàn chân chạm vào sàn nhà lạnh và cứng. Đứng dậy và đi lại cảm giác rất kỳ lạ, như thể tôi đã không làm điều đó trong một khoảng thời gian dài, và có lẽ, tôi thật sự đã như vậy.


Tôi cẩn thận bước theo hướng mà tôi nhớ, Bác sĩ Wernickie đã đi khi rời khỏi phòng, hai tay giơ ra phía trước để cảm nhận bất cứ thứ gì có thể va phải. Cuối cùng, tôi tìm thấy một bức tường và men theo nó đến một cánh cửa. Tay nắm cửa không chịu mở. Tôi dò tay xung quanh cửa cho đến khi cuối cùng tìm thấy một công tắc, và hồi hộp bật nó lên.


Cảnh tượng trước mắt tôi, dù ban đầu có vẻ quen thuộc, dần trở nên kỳ lạ hơn, khi tôi quan sát kỹ hơn. Đúng vậy, đây là một phòng bệnh nào đó, nhưng không giống như nó đáng lẽ phải trông thế. Căn phòng vừa cũ kỹ vừa mới mẻ cùng một lúc. Cũ kỹ ở chỗ hầu như không có thứ gì trong đó, thuộc về thế kỷ này, ngoại trừ hộp găng tay và nước rửa tay khử khuẩn, và mới mẻ ở chỗ, tôi cảm giác như thể mình là người lạc vào thế kỷ khác vậy.


Sàn nhà lát gạch xanh và trắng, những bức tường đá đơn điệu, và trần nhà là một màu trông giống như thứ bạn sẽ thấy trong một tòa nhà bỏ hoang, đầy bụi bặm và nấm mốc, với lũ gián và chuột. Nhưng căn phòng này không có bất kỳ thứ gì như vậy. Mọi thứ trông mới tinh, và sạch sẽ như thể vừa được xây dựng ngày hôm qua. Ngay cả chiếc giường của tôi cũng có thiết kế cũ kỹ, và cực kỳ tối giản. Ngoài chiếc giường, căn phòng trống trải, dù nó khá nhỏ.


Ngay bên cạnh giường tôi là một chiếc bàn kim loại, với vài dụng cụ y tế, những thứ mà tôi không thể nào gọi tên được, cùng với hộp găng tay y tế trông rất hiện đại và một chai lớn nước rửa tay khử khuẩn, mà tôi đã đề cập trước đó. Ngoài ra, còn có một lọ thuốc nhỏ. Nhưng khác với bất kỳ lọ thuốc nào tôi từng thấy trước đây, lọ này hoàn toàn không có nhãn dán hay tem nào. Ban đầu, tôi cảm thấy lo lắng, nhưng tôi tin rằng Bác sĩ Wernicke biết mình đang làm gì.


Bên cạnh chiếc bàn là một thùng rác nhỏ, và một bồn rửa lớn với vòi nước, trên mép bồn đặt một chồng cốc giấy. Bức tường đối diện giường tôi có một cánh cửa khác, cánh cửa duy nhất khác trong phòng. Chưa thử mở cánh cửa này, tôi nghĩ mình nên thử xem. Nhẹ nhõm thay, phía bên kia là một phòng tắm nhỏ.


Giống như phòng của tôi, phòng tắm này cũng sạch sẽ và được trang bị bồn cầu, bồn rửa và vòi sen. Giống như phòng chính, phòng tắm có một vài chi tiết nhỏ cho thấy tôi không hề bị đưa ngược về quá khứ, như những gói xà phòng chưa mở hoặc máy sấy tay tự động. Không cần phải nói, sau khi ngủ trong bệnh viện một khoảng thời gian không xác định, tôi đang rất cần giải quyết nhu cầu cá nhân.


Sau khi hoàn thành việc của mình và rời khỏi phòng tắm, tôi đi quanh phòng bệnh một hai phút, trước khi nhận ra một điều nữa. Chẳng phải lẽ ra phải có một nút bấm để gọi y tá khi tôi cần gì đó sao? Và với việc thiếu máy theo dõi nhịp tim, hay bất kỳ thứ gì để biết tôi có ổn hay không, làm sao mọi người biết được?


Những câu hỏi nội tâm này, khiến tôi tò mò về những gì ở phía bên kia cánh cửa. Cánh cửa đầu tiên, cánh cửa bên cạnh công tắc đèn. Cánh cửa mà tôi biết Bác sĩ Wernicke đã đi ra. Tôi tiến lại gần, và một lần nữa cố gắng mở nó nhưng không thành. Rõ ràng nó đã bị khóa từ bên ngoài. Không có cơ chế khóa nào tôi có thể điều khiển từ phía này của cửa, chỉ có một lỗ khóa.


Sau vài lần vặn vẹo tay nắm cửa, tôi quyết định tạm thời từ bỏ, dù bắt đầu cảm thấy một chút bực bội và lo lắng về tình huống của mình. Tôi quay lại hướng chiếc giường và chỉ đi được vài bước thì cánh cửa bất ngờ mở ra từ phía sau, khiến tôi giật mình và hét lên vì sợ hãi.


Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ không quá 30 tuổi đứng ở cửa. Cô ấy cao khoảng 1m63 với thân hình cân đối, mặc bộ đồng phục bệnh viện màu trắng trông rất cổ điển. Cô ấy có mái tóc đen buộc gọn thành búi, và đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp phù hợp với vẻ ngoài của cô. Cô ấy cũng cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật trên tay phải. Trên cổ tay đó, cô đeo một chiếc đồng hồ màu nâu nhỏ. Đây chắc hẳn là một trong những y tá ở đây, tôi nghĩ. Phản ứng đầu tiên của cô khi thấy tôi, là nở một nụ cười ấm áp.


“Không có gì phải sợ đâu, em ạ. Chỉ là chị thôi.”


Giọng nói của Bác sĩ Wernicke vang lên, trêu chọc tôi vì tôi quá dễ giật mình. Một lần nữa, tôi ngạc nhiên. Tôi không thể ngờ rằng giọng nói trưởng thành mà tôi nhớ đã nghe trước đó lại đến từ người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi. Chúng đơn giản không khớp với nhau.


“Ồ, em xin lỗi.”


Tôi nói, lùi lại về phía giường bệnh và ngồi xuống mép giường.


“Thật tốt khi thấy em đã có thể đứng dậy và đi lại rồi. Cơn đau đầu vẫn còn không?


Cô ấy hỏi, tiến lại gần chiếc bàn kim loại và đặt chiếc hộp gỗ xuống.


“Không… không, thực ra có vẻ như nó đã biến mất rồi. Cảm ơn cô-…chị.”


Tôi trả lời.


“Tốt lắm, rất tốt. Nếu nó trở nên thực sự tồi tệ lần nữa, hãy uống một trong những viên thuốc này; nhưng chỉ một viên thôi, được chứ?”


Cô ấy hỏi, giờ đã đeo găng tay trước khi mở chiếc hộp gỗ và lấy ra một ống tiêm.


“Vâng, chắc chắn rồi. Ờ mà cái đó để làm gì vậy?”


Tôi không giấu được chút sợ hãi trong giọng nói của mình.


“À, may mắn cho em đấy, loại thuốc bên chị sử dụng để điều trị cho em sau vụ tai nạn đó đã phát huy tác dụng rất tốt. Tiếc là nó đòi hỏi bọn chị phải lấy mẫu máu mới mỗi 12 giờ, để theo dõi tác dụng và đảm bảo em hoàn toàn ổn. Đó là lý do bọn chị cần giữ em ở đây thêm vài ngày nữa, em hiểu chứ?”


Cô ấy trả lời, nhìn sang tôi để xác nhận những gì cô ấy vừa nói. Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn đối với tôi. Họ đã sử dụng loại thuốc gì trên tôi, nếu ban đầu tôi vốn không có vấn đề gì? Hay là tôi đã bị thương? Câu trả lời này dường như mâu thuẫn với những gì cô ấy nói với tôi lần trước. Tôi không phải là bác sĩ, nhưng có vẻ không có trách nhiệm cho lắm, khi một bệnh viện sử dụng một loại thuốc nguy hiểm đến mức, cần theo dõi máu liên tục trong nhiều ngày, để điều trị cho một bệnh nhân chỉ bị thương nhẹ.


Tôi có thể nhận ra rằng bác sĩ Wernicke, đã thấy những suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu tôi, vì cô ấy nhanh chóng bước lại gần và nắm lấy cánh tay tôi. Ngay khi cô ấy làm vậy, tôi đã để sự tò mò của mình trôi đi. ‘Cô ấy biết mình đang làm gì mà’, tôi nghĩ. ‘Mình thì biết gì về y học chứ? Chắc chắn việc lấy mẫu máu không có gì to tát đâu.’


Sau khi hoàn thành việc lấy mẫu máu, cô ấy băng bó vết thương mới cho tôi. Cô ấy cẩn thận đặt ống tiêm trở lại chiếc hộp gỗ và đóng nắp lại, sau đó quay sang tôi, trong khi tháo găng tay.


“Được rồi, cục cưng. Chị biết có lẽ em đang hơi buồn chán, và có thể hơi đói. Chị sẽ xem có thể làm gì để đưa em ra khỏi phòng này, và kiếm chút đồ ăn cho em. Chị chỉ cần-”


Cô ấy dừng lại giữa câu khi liếc nhìn đồng hồ. Khuôn mặt tươi cười của cô ấy thoáng chốc trở nên nghiêm túc, như một chiếc mặt nạ suýt rơi xuống, trước khi cô ấy kịp giữ lại và điều chỉnh nó về vị trí cũ. Cô ấy nhìn tôi lần nữa và gượng cười.


“Chị vừa nhớ ra một chuyện!”


Cô ấy nói, rồi nhanh chóng quay ra cửa và bước nhanh ra ngoài cùng chiếc hộp gỗ, thêm vào.


“Chị sẽ quay lại ngay, cục cưng!”


Khi cô ấy đóng cửa lại, tôi ngồi yên một lúc và lại suy nghĩ về những gì cô ấy đã nói. Nó vẫn không có ý nghĩa gì cả. Điều khiến tôi lo lắng hơn một chút, là việc tôi đã nhanh chóng gạt bỏ sự hoài nghi của mình. Tôi đang nghĩ gì vậy? Lẽ ra tôi nên hỏi cô ấy về điều đó, tại sao tôi lại không làm thế? Tôi nên yêu cầu cô ấy cung cấp thêm thông tin.


Những suy nghĩ và cảm xúc của tôi dâng trào, khiến tôi đứng dậy và đi quanh phòng một lúc. Tại sao cô ấy không đo huyết áp cho tôi? Tại sao, nếu loại thuốc này có những tác động tiêu cực cần được theo dõi, sao cô ấy lại không kết nối tôi, với thiết bị nào đó để theo dõi nhịp tim của tôi?


Tôi đi tới đi lui và một lần nữa dừng lại trước cửa. Tôi đưa tay ra, kéo xuống tay nắm cửa và ngạc nhiên khi lần này nó dịch chuyển. Nếu lần trước Bác sĩ Wernicke có ý định khóa phòng, thì lần này chắc chắn cô ấy đã quên. Tôi ngừng bước đi và kéo cửa mở ra, lộ ra một hành lang dài. Bên trong hành lang này giống hệt phòng của tôi, với sàn lát gạch, tường và trần nhà đơn điệu, cùng những chiếc đèn cũ kỹ, ồn ào và sự sạch sẽ kỳ lạ khiến mọi thứ trở nên đồng nhất.


Phòng của tôi nằm ở cuối hành lang. Mỗi bên có năm cánh cửa, tổng cộng là mười cánh. Mỗi cánh cửa đều giống nhau, làm bằng kim loại, trông nặng nề và có màu xanh nhạt. Chúng được bố trí đều đặn và cách xa nhau dọc theo hành lang dài. Ở đầu kia của hành lang là một cánh cửa thang máy, một lần nữa phá vỡ cảm giác ,như tôi đang ở trong một tòa nhà trăm năm tuổi với vẻ ngoài hiện đại một cách lộ liễu.


Tôi kéo cửa mở hoàn toàn và bước ra khỏi phòng. Tôi biết có lẽ mình không nên ở đây, nhưng với sự bực bội nhanh chóng vì thiếu câu trả lời thỏa đáng, và mọi thứ nữa, nói chung đều không có lý, tôi quyết tâm tìm hiểu điều gì đó, bất cứ điều gì.


Ngoài tiếng ồn liên tục từ ánh đèn, tiếng bước chân trần của tôi trên sàn cứng là thứ duy nhất phá vỡ sự im lặng, điều mà tôi cực kỳ ý thức khi cố gắng di chuyển dọc hành lang, một cách yên lặng nhất có thể, thậm chí giữ hơi thở của mình ở mức tối thiểu, để tránh bị nghe thấy.


Tôi mất một lúc để đến đầu kia của hành lang với tốc độ chậm như vậy, và cảm giác như còn lâu hơn nữa. Tuy nhiên, khi đến nơi, tôi không biết phải làm gì. Ở đây không có chỗ nào để tôi đi. Tôi thoáng nghĩ đến việc sử dụng thang máy. Nó có cả nút lên và xuống, cho thấy tôi không ở tầng thấp nhất. Tôi có thể thử đi lên, tôi nghĩ, nhưng nhanh chóng từ bỏ ý định đó.


Tôi cảm thấy có chút gì đó không ổn khi rời khỏi phòng, và thang máy chắc chắn không phải là thứ đầu tiên tôi thử. Thay vào đó, tôi bắt đầu cố gắng mở từng cánh cửa kim loại dọc theo hành lang. Tôi đi theo phía bên phải khi di chuyển về phía phòng của mình. Ba cánh cửa đầu tiên không nhúc nhích, nhưng cánh thứ tư thì mở được. Trước khi bước vào, tôi quay lại và quét mắt nhìn khắp hành lang, như thể chờ đợi ai đó đến và ngăn tôi lại.


Tôi kéo cửa mở hoàn toàn, nhanh chóng bước vào và đóng cửa lại một cách yên lặng phía sau. Căn phòng này có vẻ cùng kích thước và phong cách với phòng của tôi, mặc dù nó dường như không có phòng tắm riêng, hay bất kỳ phòng kết nối nào như phòng tôi. Căn phòng này có một chiếc bàn kim loại duy nhất ở giữa, và những thứ trên đó khiến tim tôi chùng xuống khi nhìn thấy.


Trên bàn là tất cả những vật dụng cá nhân của tôi. Ba lô, quần áo, giày ống, chìa khóa, ví và điện thoại được bày ra, như thể chúng đang được trưng bày như một triển lãm bảo tàng. Tôi biết chắc chắn đây không phải là quy trình bệnh viện bình thường. Điều đầu tiên tôi cầm lấy là điện thoại, vẫn còn 67% pin và đầy đủ sóng, điều khiến tôi vừa phấn khích vừa bối rối. Tôi không dành thời gian để suy nghĩ về nó, tôi cần hành động ngay.


Tôi bỏ qua danh sách dài vô tận các thông báo và ngay lập tức trượt đến menu cuộc gọi khẩn cấp và quay số 911. Sau đó, tôi sốt ruột chờ đợi, mắt liếc nhìn xung quanh phòng, nhìn vào đồ đạc của mình, vào điện thoại và vào cánh cửa.


“911, xin cho biết tình trạng khẩn cấp của bạn?”


Tôi đã nghĩ rằng cuộc gọi sẽ không thể kết nối, nhưng tôi vô cùng vui mừng khi nó thành công.


“Tôi nghĩ… tôi nghĩ tôi đã bị bắt cóc?”


Tôi thì thầm vào điện thoại, ngay lập tức nhận ra rằng giọng nói của mình đã phá vỡ sự im lặng của nơi này. Tôi tiếp tục, ngắt lời người điều hành trước khi nghe câu hỏi tiếp theo của cô ấy.


“Tôi nghĩ tôi đã bị xe đâm? Tôi biết có chuyện gì đó đã xảy ra, tôi không biết khi nào, nhưng tôi tỉnh dậy trong bệnh viện này… nhưng tôi không chắc đó có phải là bệnh viện không. Có một người phụ nữ ở đây tự nhận là bác sĩ. Cô ấy… cô ấy có thể là bác sĩ thật? Nhưng cô ấy đã để tôi bị nhốt trong phòng một mình. Cô ấy nói tên là Bác sĩ Wernicke. Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.”


Tôi thì thầm vào điện thoại, tốc độ nói của tôi nhanh hơn vì hoảng sợ, khi tiếp tục nói. Khi những từ ngữ thoát ra khỏi miệng, tôi cân nhắc lại liệu gọi 911, có phải là ý kiến hay nhất không. Càng nói, tôi càng thấy vô nghĩa và quan trọng hơn, càng ít có vẻ như tình huống của tôi là khẩn cấp. Rồi tôi lại nhớ đến cảnh tượng trước mắt. Tôi kẹp điện thoại giữa má và vai, trong khi thay bộ quần áo bệnh viện ra và mặc quần áo của mình vào, ném những thứ còn lại vào ba lô.


"Thưa anh, tôi cần anh bình tĩnh, anh có thể cho tôi biết tên của anh không?"


Nhân viên tổng đài hỏi.


"Tên tôi là William-"


Trước khi tôi kịp nói họ của mình, tôi dừng lại khi nghe thấy đường dây bên kia im lặng. Tôi dừng xỏ giày một lúc và tim tôi lỡ nhịp.


"Cái…Cái quái gì vậy? Cái quái gì vậy?!"


Tôi lẩm bẩm dưới hơi thở, thứ mà nhanh chóng trở nên ngày càng nhanh hơn. Chẳng lẽ tôi vừa bị 911 cúp máy sao? Điều này không thể nào. Tôi bắt đầu thở gấp. Tuy nhiên, hơi thở của tôi lại ngừng lại một khoảnh khắc, khi tôi nghe thấy vài tiếng bíp phát ra trong cuộc gọi. Tôi đã không bị cúp máy.


"William, tôi cần anh nghe theo hướng dẫn của tôi thật cẩn thận. Anh có nghe tôi không?"


Giọng nói trầm, vang của một người đàn ông hỏi.


"V-vâng. Khoan đã, cái gì? Ông là ai? Chuyện gì đã xảy ra với nhân viên tổng đài kia?"


Tôi hỏi.


"Các dịch vụ khẩn cấp thông thường không thể giúp anh, nhưng chúng tôi có thể. Tình huống của anh vượt quá sự hiểu biết của anh. Người phụ nữ mà anh biết là Bác sĩ Wernicke không phải là phụ nữ, cũng không phải là bác sĩ, không còn nữa. Đừng tin cô ta, hiểu không? Và dù có chuyện gì, cũng đừng để cô ta chạm vào anh."


Giọng nói vang lên ra lệnh. Mặc dù giọng nói của anh ta nhanh, nhưng cũng bình tĩnh và điềm tĩnh. Mặc dù vậy, điều cuối cùng anh ta nói đã khiến tôi rùng mình.


"Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta chạm vào tôi?"


Tôi hỏi, biết rõ rằng cô ta đã chạm vào tôi không ít lần rồi.


"Chúng tôi biết cô ta đã chạm vào anh trước đây, đừng hoảng sợ. Ảnh hưởng của cô ta chỉ kéo dài, miễn là cô ta tiếp xúc với anh. Điều anh cần biết miễn là cô ta nắm giữ ai đó, cô ta có quyền lực đối với họ. Cô ta có thể khiến anh làm bất cứ điều gì cô ta muốn, ngay cả suy nghĩ của anh cũng sẽ bị uốn cong theo ý chí của cô ta. Nghe này, William. Tôi biết anh không thể di chuyển nhiều, nhưng tôi cần anh cho tôi biết anh đang ở đâu."


Tôi lặng lẽ ra khỏi căn phòng nơi tôi tìm thấy đồ đạc của mình và bước vào hành lang, nghe nhân viên tổng đài bằng một tai và cố gắng cảnh giác, với bất cứ điều gì tôi có thể nghe thấy bằng tai còn lại. Tôi vội vã đi vòng quanh từng cánh cửa, cố gắng mở tất cả những cánh cửa mà tôi chưa thử. Trong suốt thời gian đó, tôi cố gắng giải thích mọi thứ tôi đã thấy cho nhân viên tổng đài.


"Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng ở cuối hành lang. Có mười cánh cửa khác và ở đầu kia là một loại thang máy nào đó. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với nơi này, trông nó giống như... tôi không biết, một trại tị nạn từ những năm 30 hay gì đó? Nhưng tất cả đều sạch sẽ và mới mẻ và..."


Tôi thở phào nhẹ nhõm và phấn khích, khi chốt cài trên cánh cửa cuối cùng của bức tường bên kia mở ra, và tôi có thể kéo nó ra để lộ một cầu thang ở phía bên kia.


"Ôi, tạ ơn Chúa"


Tôi tự cắt ngang, mất tập trung khỏi cuộc trò chuyện với nhân viên tổng đài. Ngay lúc đó, một tiếng bíp và âm thanh của thứ gì đó nặng nề di chuyển có thể nghe được bên trái tôi. Là cái thang máy. Các con số trên màn hình phía trên nó đang giảm xuống. Tôi chạy vào trong phòng và kéo cánh cửa kim loại đóng lại phía sau.


"William?! WILLIAM?!"


Tôi nghe thấy nhân viên tổng đài hét lên. Tôi lóng ngóng chiếc điện thoại của mình để cố gắng đưa nó trở lại tai, vô tình làm rơi nó. Khi nhặt nó lên, những đầu ngón tay run rẩy của tôi nhảy múa trên màn hình, và kinh hãi thay, tôi thấy mình cúp máy. Điện thoại của tôi im lặng.


"Không không không không."


Tôi lẩm bẩm với chính mình, mặc dù tôi ngừng tạo ra bất kỳ tiếng động nào, khi nghe thấy tiếng "ding" của cửa thang máy mở ra. Một vài giọng nói chuyện rôm rả vang vọng khắp hành lang, và vào cầu thang.


"Đã là một tuần trôi qua rồi, chỉ cần tha cho tôi lần này thôi. Hơn nữa, có vẻ như anh không gặp khó khăn gì trong việc tìm những con chuột mới để chơi đùa."


Một giọng nói của một người đàn ông, thái độ của anh ta giống như một doanh nhân, đang cố gắng đạt được các điều khoản cho một thỏa thuận.


"Anh đã nhận được rất nhiều từ tôi rồi. Và trong tất cả những người anh có thể yêu cầu, đây là người mà anh chắc chắn sẽ không nhận được."


Bác sĩ Wernicke đáp trả giận dữ, một giọng điệu mà tôi chưa từng nghe từ cô ta trước đây. Có vẻ cô ta đã phát ngán với bất cứ ai cô ta đang nói chuyện cùng. Tôi từ từ bước từng bước lên cầu thang, hy vọng rằng cuộc trò chuyện của họ đủ để đánh lạc hướng. Câu trả lời của người đàn ông kia vẫn bình tĩnh như trước đó.


"Những người khác đang đói. Họ đang trở nên thèm khát một hương vị mới. Anh cũng biết rõ như tôi rằng nếu chúng ta không đáp ứng nhu cầu của họ, họ..."


"Đó là trách nhiệm của anh, và tôi không muốn nghe điều đó. Tôi còn vài tháng nữa là hoàn thành quá trình phát triển của mình. Vài tháng! Người này ở đây là người hứa hẹn nhất. Câu trả lời một lần nữa là không, như đã từng như vậy trong toàn bộ cuộc trò chuyện này."


Bác sĩ Wernicke cắt ngang lời người đàn ông, giọng nói của cô ta ngày càng tức giận hơn từng giây. Cô ta tiếp tục.


"Và thêm một điều nữa. Cửa hàng tiện lợi, tòa nhà chung cư, phía sau cửa hàng tạp hóa, tôi không quan tâm. Săn ở đâu tùy anh, nhưng tránh xa địa bàn của tôi ra."


Đến lúc này tôi đã leo gần hết tầng cầu thang đầu tiên, và cuộc trò chuyện đã nhỏ hơn, mặc dù tôi nghe thấy Bác sĩ Wernicke nói điều cuối cùng, lần này nói một cách bình tĩnh.


"Nếu tôi bắt gặp anh lần nữa, thì... tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết kết quả."


Cô ta tiếp tục nói bằng một tiếng cười khúc khích độc ác, như thể vừa nói một câu đùa nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy máu của mình lạnh đi, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển lên tầng cầu thang thứ hai, cho đến khi tôi đến được cánh cửa tiếp theo, được dán nhãn là tầng một.


Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi thấy mình đang ở trong hành lang của một bệnh viện trông rất hiện đại. Từ sàn đến trần, mọi thứ đều trông giống như những gì bạn mong đợi với nội thất của một bệnh viện, như nó nên trông như thế nào. Ngay cả thiết bị y tế hoàn toàn mới, cũng nằm rải rác xung quanh như bạn mong đợi ở một bệnh viện bận rộn. Vấn đề duy nhất còn lại, điều mà tôi mất một lúc lang thang trong các hành lang trống trải mới nhận thấy, là tôi vẫn một mình.


Ai đó đã bật đèn, ai đó đã phải quét sàn để nó sạch như vậy, nhưng, không có một người nào trong tầm mắt. Không bệnh nhân, không y tá, không bác sĩ. Không ai ngoài tôi. Mặc dù cảm giác một mình như thế này đã đủ ám ảnh, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất đến từ việc biết rằng tôi không hề đơn độc. Bác sĩ Wernicke vẫn ở đây, và cô ta chắc chắn đã phát hiện ra sự trốn thoát của tôi rồi.


Ý nghĩ này đã thúc đẩy tôi nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại từ túi và tăng tốc độ, di chuyển quanh mỗi góc nhanh nhất có thể, tìm kiếm chỉ dẫn, lối ra, hoặc bất cứ thứ gì có thể cho tôi biết làm thế nào để thoát ra. Thật không may, cơn đau đầu của tôi từ trước đã bắt đầu quay trở lại. Có điều gì đó tôi đã cố gắng bỏ qua, khi tiếp tục di chuyển. Giữa những bước chân dài, tôi mở điện thoại và gọi lại 911 với hy vọng liên lạc được với cùng một nhân viên tổng đài. Cuộc gọi được nhấc máy ngay lập tức sau khi đổ chuông.


"William? Anh có ở đó chứ?"


Giọng nói trầm vang tương tự hỏi, một điều đáng ngạc nhiên là dễ chịu khi nghe thấy.


"Vâng, tôi đây. Tôi xin lỗi, tôi vô tình cúp máy và sau đó Bác sĩ Wernicke quay trở lại. Cô ta đã nói chuyện với một người đàn ông nào đó, họ đã tranh cãi về điều gì đó."


Tôi nói, lần này lớn hơn một chút nhưng rõ ràng hơn lần trước. Lúc này tôi quan tâm nhiều hơn đến việc tìm một lối ra, hơn bất cứ điều gì khác.


"Làm thế nào mà anh... làm thế nào mà anh trốn thoát được? Và người đàn ông nào? Anh ta trông như thế nào? Không... không, điều đó không quan trọng. Nghe này, để thoát ra, anh cần đi qua thang máy. Hãy đi thang máy khi có thể."


Tôi cảm thấy bực bội trước những hướng dẫn của nhân viên tổng đài.


"Tôi không thể sử dụng cái thang máy chết tiệt đó, đó là nơi Bác sĩ Wernicke và bất cứ ai mà cô ta đi cùng đến. Tôi đủ may mắn là họ vẫn chưa tìm thấy tôi."


"Được rồi, William tôi hiểu. Nghe này, anh không có cách nào để thoát ra khỏi đó mà không đi qua thang máy..."


"Ý anh là cái gì?"


Tôi nói, gần như hét vào điện thoại và cắt ngang lời nhân viên tổng đài.


"NGHE. TÔI. NÓI."


Anh ta ra lệnh lại. Tôi hơi đảo mắt nhưng dừng lại, nhận thức được sự ngu ngốc của mình. Anh ta tiếp tục.


"Tôi cần anh ẩn mình đi, tránh xa tầm mắt nếu có thể. Việc cô ta để điện thoại của anh trong tầm với ngay từ đầu, đã là một phép màu, nhưng miễn là anh giữ cuộc gọi kết nối, chúng tôi sẽ có thể tìm thấy vị trí của anh. Chúng tôi gần như đã làm được điều đó lần trước, nhưng cuộc gọi không được kết nối đủ lâu. Khi chúng tôi có được vị trí, chúng tôi sẽ gửi hai đội đang trong trạng thái sẵn sàng. Họ sẽ đưa anh ra khỏi đó. Anh sẽ ổn thôi William, và sớm thôi."


Mặc dù tôi thấy những lời cuối cùng của anh ta khó tin, nhưng tôi có một niềm tin bản năng vào họ. Tôi tin anh ta. Tôi rẽ vào một góc khác, quyết tâm tìm một chỗ tốt đủ xa khỏi cái địa ngục tầng hầm đó, đủ xa để cô ta không tìm thấy tôi.


"Ôi, trời ạ. Em đang chạy đi đâu vậy? Và... em đang nói chuyện với ai?"


Giọng của Bác sĩ Wernicke vang lên từ phía sau tôi, gần như tinh quái. Tôi chết lặng tại chỗ, cơ thể tôi cảm thấy cứng đờ và lạnh lẽo. Tôi nhớ lại những gì nhân viên tổng đài đã nói với tôi. Tôi nhét điện thoại trở lại túi và từ từ quay lại đối mặt với cô ta. Cô ta đứng cách tôi khoảng ba mươi feet dưới hành lang, mỉm cười với tôi, mặc dù ý định đằng sau khuôn mặt lừa đảo của cô ta đã rõ ràng hơn với tôi bây giờ.


"Tại sao em không quay trở lại phòng của mình, cục cưng? Chị đã mang cho em một ít thức ăn ngon đây."


Cô ta đề nghị một cách bình tĩnh, mặc dù phản ứng của tôi không gì khác ngoài sự tức giận.


"Cô muốn cái mẹ gì?!"


Cô ta giơ tay lên phòng thủ như thể cố gắng trấn an tôi. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ta thay đổi thành một biểu cảm lo lắng nghiêm trọng. Cô ta bước lên một bước. Hành động nhỏ của việc cô ta tiến lại gần hơn, dường như đã kích hoạt cơn đau đầu của tôi trở nên tồi tệ hơn.


"Cục cưng à, chị chỉ muốn..."


"Đừng có gọi tôi như thế!"


Tôi hét lên. Cô ta vẫn giữ tay giơ lên, nhưng vẫn tiến lại gần một cách chậm rãi. Với mỗi bước đi, cơn đau đầu của tôi càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi đưa tay lên đầu để xoa dịu cơn đau nhiều nhất có thể, nắm lấy tay cầm của một chiếc giường bệnh bị bỏ lại ở hành lang bằng tay còn lại.


"William. William, chị nghĩ đã đến lúc uống một viên thuốc khác rồi. Trông em không được khỏe lắm."


Nỗi sợ hãi của tôi biến thành adrenaline. Có thể chỉ là sự nóng nảy trong khoảnh khắc, nhưng tôi cảm thấy như mình có một giác quan nhận thức cao hơn. Tôi có thể cảm thấy máu chảy qua cơ thể mình theo từng nhịp tim. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của mình biến thành tiếng càu nhàu của cơn giận bị kìm nén. Nếu đây là phản ứng chiến đấu hay bỏ chạy của tôi, có vẻ như cơ thể tôi đã chọn chiến đấu. Tôi nâng tầm nhìn của mình để chạm mắt với Wernicke.


"Đừng chạm vào tôi."


Tôi cảnh báo cô ta. Mặc dù cô ta vẫn giữ ngôn ngữ cơ thể phòng thủ, tôi thấy lớp mặt nạ lo lắng của cô ta mờ dần, và một nụ cười bắt đầu nứt ra từ khóe miệng cô ta, điều gì đó mà cô ta cố gắng kìm lại. Cô ta nhìn thấy sự tức giận của tôi, và cô ta thích nó.


Mặc dù xung quanh yên tĩnh, tôi vẫn nghe thấy nhân viên tổng đài hét lên qua điện thoại trong túi tôi.


"William? Chuyện gì đang xảy ra?"


Cô ta bước thêm một bước nữa đến gần. Tôi nhìn xuống chiếc giường bệnh mà tôi đã bám vào, để giữ thăng bằng lúc trước, chiếc giường mà tay tôi vẫn đang nắm lấy. Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Một ý tưởng mà tôi cảm thấy xa lạ, như thể không phải tôi nghĩ ra nó.


Ném nó đi.


Thật vô nghĩa. Chiếc giường bệnh trước mặt tôi là một chiếc giường hiện đại, một chiếc giường lớn. Trọng lượng của nó không ai trên trái đất có thể di chuyển một cách dễ dàng, chứ đừng nói là ném, mặc dù, tại thời điểm đó, tâm trí tôi không có chỗ cho những suy nghĩ hợp lý như vậy. Tôi có thôi thúc, và tôi hành động.


Các góc nhìn của tôi tối sầm lại và tất cả các cảm giác về âm thanh dường như im lặng. Tôi điều chỉnh tư thế cầm nắm, sử dụng cả hai tay lần này, nâng chiếc giường lên trên đầu tôi bằng một cú giật nhanh chóng. Không khó, cảm thấy dễ dàng, và rất tốt. Mặc dù hình dáng của Bác sĩ Wernicke không là gì ngoài một bóng mờ đối với tôi bây giờ, tôi đã ném chiếc giường theo hướng của cô ta với tất cả sức lực mà tôi có thể tập hợp được. Tôi hét lên khi làm như vậy và ngã quỵ xuống đầu gối.


Chiếc giường lao xuống hành lang với sự dữ dội, mặc dù thật không may cho tôi, đã suýt trượt khỏi Bác sĩ Wernicke. Thị lực và thính giác của tôi trở lại trạng thái bình thường, vừa kịp lúc để tôi nhìn thấy Bác sĩ Wernicke nhìn vào sự tàn phá mà tôi vừa gây ra, và sau đó quay lại nhìn tôi với một nụ cười rộng, đầy răng thỏa mãn. Cô ta tiếp tục tiến lại gần, không còn cảm thấy cần thiết phải giữ tư thế phòng thủ nữa.


Tôi đổ sụp từ đầu gối xuống sàn hoàn toàn, ngửa mặt lên. Tôi bắt đầu khóc.


"Không. Không. Không, làm ơn."


Tôi cố gắng nói giữa những tiếng nức nở. Bác sĩ Wernicke bây giờ đứng ngay trên tôi.


"Nào nào, cục cưng. Chị nghĩ đã đến lúc uống một viên thuốc khác rồi."


Cô ta thì thầm, đưa tay về phía tôi.


Âm thanh của tiếng súng nổ ra liên tục trong hành lang. Bác sĩ Wernicke rụt tay lại và giật mình đau đớn kèm theo một tiếng hét. Tôi nhìn qua cô ta để thoáng nhìn thấy nhóm người mặc trang bị chiến thuật tập trung ở cuối hành lang.


Âm thanh của những viên đạn chạm vào da thịt lấp đầy không khí xung quanh tôi. Những vệt chất lỏng màu đen vấy bẩn sàn nhà trước chân tôi, từ lưng của Bác sĩ Wernicke. Nhanh chóng nó biến thành một vũng nước. Tư thế của cô ta chuyển từ tư thế bị khiêu khích sang tư thế bị kích thích.


Một lát sau, tiếng súng dừng lại, tiếp theo là tiếng hét và âm thanh của súng trường được nạp lại. Trong vài giây im lặng ngắn ngủi, bác sĩ Wernicke giao tiếp bằng mắt với tôi trước khi phát ra một tiếng thét dài, kinh hoàng, một tiếng thét nghe như thể phát ra từ mười giọng nói chứ không phải một. Nhãn cầu của cô ta dường như bốc cháy, chất bên trong chúng tan chảy thành chất lỏng như sáp ra khỏi nến cho đến khi chúng không còn nữa. Đồng thời, mỗi chiếc răng trắng như ngọc trai của cô ta đều rơi ra khỏi miệng, kêu lách cách trên sàn cạnh tôi, một số trong số chúng rơi trực tiếp vào người tôi.


Tôi bắt đầu đẩy mình lùi lại bằng chân, cách xa cơ thể của Bác sĩ Wernicke, cơ thể cô ta bắt đầu biến dạng. Âm thanh của thịt bị xé rách và xương bị gãy nữa, đi kèm với những chuyển động giật đột ngột của cô ta. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng xương của cô ta dường như nhô ra từ bên dưới làn da căng ra của cô ta, trông như thể nó sẵn sàng rách bất cứ lúc nào. Cánh tay, bàn tay và ngón tay của cô ta dài ra, gần như chạm đất ở chiều dài đầy đủ của chúng.


Cô ta quay tròn, để lộ lưng đã bị bắn của mình. Rất ít quần áo và da còn lại, thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy là phía sau xương sườn của cô ta, và cột sống nhô ra của cô ta. Cô ta lao về phía những người đàn ông trong khi tiếng súng tiếp tục. Tôi lồm cồm bò dậy và chạy theo hướng ngược lại. Tôi chạy nhanh hơn bao giờ hết, và may mắn thay, tôi dường như vẫn tiếp tục chạy.


Tôi rẽ hết góc này đến góc khác, chạy càng xa tiếng súng càng tốt. Khi cảm thấy đã đủ xa, tôi lấy điện thoại ra. May mắn thay, cuộc gọi của tôi lần này không bị ngắt kết nối. Tôi tiếp tục chạy nhưng đưa điện thoại lên tai.


"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!"


Tôi hét lên qua điện thoại giữa những hơi thở nặng nhọc.


"William, tôi cần anh giữ bình tĩnh. Anh có thể tự di chuyển trở lại thang máy không?"


Tôi hoảng loạn trước câu hỏi này, biết rõ rằng tôi đã đi quá xa theo các hướng ngẫu nhiên để nhớ vị trí cầu thang đến thang máy.


"Tôi không biết. Kể từ khi tôi ra khỏi cái cầu thang đó-"


"Khoan đã, anh... anh đã leo... cầu thang á? Anh đã chạy suốt thời gian này sao?"


Người điều hành cắt ngang lời tôi để hỏi.


"Ừ... thì sao?"


Tôi hỏi ngập ngừng, dừng bước.


"William, điều đó là không thể."


Tôi cảm thấy tim mình lỡ nhịp.


"Ý anh là gì?"


Tôi hỏi lại, có phần kích động. Có một khoảng dừng, và sau đó một hơi thở sâu trước khi anh ta trả lời câu hỏi của tôi. Tiếng súng nền bây giờ đã ngừng.


"Anh được nhập viện vào một bệnh viện gần trường của anh 12 ngày trước, sau khi anh bị xe tông. Anh bị hơn 60 xương gãy. Tủy sống của anh hoàn toàn bị cắt đứt, khiến anh bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Không thể nào anh đang đi bộ ngay bây giờ."


Người điều hành dừng lại, như thể những gì anh ta vừa nói khiến chính anh ta cũng hoang mang.


"Tám ngày trước, anh đã bị đưa ra khỏi bệnh viện bởi cái... cái thứ gì đó được gọi là 'Bác sĩ Wernicke'. Chúng tôi biết vì cảnh sát đã tìm thấy đoạn phim CCTV, quay cảnh cô ta đưa anh đi. Sau đó, chúng tôi đã can thiệp và đã tìm kiếm anh kể từ đó. Cô ta đã đưa người ra từ các bệnh viện ở Trung Tây trong ba năm qua, ít nhất đó là trường hợp được ghi nhận sớm nhất của chúng tôi. Trong số ít nạn nhân mà chúng tôi tìm thấy, anh là người đầu tiên còn sống. Mặc dù bây giờ, tôi không chắc liệu đó có phải là một điều tốt hay không."


Adrenaline đang chảy qua tĩnh mạch của tôi khiến tôi gần như không thể tập trung vào bất cứ điều gì mà người điều hành vừa nói với tôi, mặc dù một số câu hỏi bắt đầu hình thành.


"Cái-"


"William, cục cưng."


Tôi đã bị cắt ngang bởi Bác sĩ Wernicke, người mà tôi một lần nữa chạm mắt khi quay lại. Bộ đồng phục rách rưới, hoặc có thể nói là những gì còn lại của nó, rũ xuống vì sức nặng của máu mà nó vừa mới thấm vào, mặc dù cơ thể, khuôn mặt, răng và mắt của cô ta dường như đã trở lại trạng thái bình thường. Một chất lỏng màu đỏ thẫm kéo dài trên hành lang phía sau nơi cô ta đứng.


"Tôi đã cố gắng làm cho điều này dễ dàng cho anh mà thôi."


Cô ta tiếp tục.


"Tất cả những gì anh phải làm là ở trong phòng, ngủ và thư giãn. Chờ đợi... họ làm công việc của họ."


Cô ta nói trong khi nhìn cơ thể tôi từ trên xuống dưới. Cô ta bắt đầu đi về phía tôi theo một con đường gián tiếp, tôi bước sang một bên để giữ khoảng cách, mặc dù cơn giận dữ và đau đầu của tôi đã bắt đầu quay trở lại.


"Tôi đã định đưa anh trở lại mặt đất sau khi anh khỏe hơn, tôi đã định làm vậy. Anh là người duy nhất là một vật chủ đủ mạnh và nhìn anh bây giờ đi, anh đã hoàn toàn khỏe hơn rồi, nhờ tôi. Tôi sẽ tự mình đưa anh trở lại, và sau đó anh sẽ được tự do. Không ai có thể làm tổn thương anh nữa. Tôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu những gì tôi đã làm cho anh."


Cơn đau đầu của tôi hẳn đã đạt đến điểm sôi trào, trong khi tôi nghe những lời nói lan man của Bác sĩ Wernicke, bởi vì càng nghe cô ta nói, tầm nhìn của tôi càng tối tăm cho đến khi mọi thứ mờ dần thành màu đen. Sau đó, tôi không nhớ gì đã xảy ra, ngoại trừ những đoạn kích thích nhỏ.


Tôi nhớ thêm những âm thanh của thịt bị xé rách, của nhiều tiếng hét và tiếng rít hơn. Tôi nhớ đám mây đen trong tầm nhìn của tôi lùi lại đủ một lúc, để tôi nhìn thấy lực đấm của thứ gì đó khủng khiếp, làm nứt mặt đất dưới đôi giày của tôi. Hầu hết, tôi nhớ những gì tôi cảm thấy. Tôi cảm thấy hưng phấn khi nắm đấm của tôi quá mạnh mẽ, làm gãy xương, khi tay tôi nắm lấy da thịt và xé nó ra như thịt khỏi xương. Trước khi kết thúc, tôi nhớ đã mở mắt ra trước cảnh tượng cơ thể của Bác sĩ Wernicke, bị ném mạnh qua một cửa sổ kính vào bóng tối.


Tôi tỉnh dậy trên mặt đất, phủ đầy một vũng chất lỏng màu đen đã chảy xuống và thấm vào giữa những vết nứt mới trên sàn nhà dưới cơ thể tôi. Tôi ngồi dậy, dụi mắt trong khi cơn đau đầu của tôi từ từ giảm bớt.


Trong mười phút tiếp theo, tôi lang thang trở lại con đường mà tôi đã chạy trước đó trong hành lang. Đó là khoảng thời gian cần thiết, trước khi tôi nghe thấy nhiều đôi ủng đi kèm với giọng nói đang đến chỗ tôi.


Tôi tách rời khỏi thực tế trước mắt. Đối với tất cả những gì tôi quan tâm, mối đe dọa đã biến mất. Một vài người lính hỏi tôi những câu hỏi về việc tôi có bị thương hay cần chăm sóc y tế không. Tôi trả lời họ ngắn gọn, vẫn không quan tâm. Tôi quan tâm hơn đến việc lắng nghe người đang đứng sang một bên, nói chuyện với ai đó qua radio của mình. Tôi nghe được một phần cuộc trò chuyện của anh ta.


"Toàn bộ đội 1 đã KIA bởi thực thể thù địch. Chúng tôi đã bảo vệ được mục tiêu. Chúng tôi có nên tiến đến địa điểm khai thác không?"


Khuôn mặt người đàn ông tái đi, và mắt anh ta hướng về phía tôi, khi anh ta nhận được câu trả lời từ phía bên kia. Anh ta ra một loại tín hiệu tay nào đó cho những người còn lại, những người lùi xa tôi, trước khi nâng nòng súng của họ theo hướng của tôi. Một lần nữa, trí nhớ của tôi trở nên mơ hồ ở đây.


Tôi biết tôi đã giơ tay lên và cầu xin mạng sống của mình, trong khi đó cơn đau đầu của tôi lại bùng phát mạnh mẽ. Tôi biết tôi nghe thấy tiếng súng xung quanh và tôi cảm thấy những viên đạn xuyên qua cơ thể mình, nhưng tôi bất tỉnh thậm chí còn nhanh hơn lần này. Một lần nữa, tôi cảm thấy sự phấn khích và khoái cảm của sự hủy diệt mà tôi gây ra, mặc dù mức độ của nó mà tôi được che chắn khỏi việc ghi nhớ. Khi tôi tỉnh lại, tôi có một lớp chất lỏng màu đỏ thẫm mới, trên lớp màu đen từ Wernicke. Thi thể của những người đàn ông nằm rải rác khắp hành lang với nhiều kích cỡ khác nhau.


Đã khoảng 12 giờ kể từ khoảng trống cuối cùng trong trí nhớ của tôi. Tôi đã dành thời gian đó lang thang trong các hành lang. Tôi tìm thấy điện thoại di động của mình, mặc dù nó đã bị vỡ tan tành trong trận chiến của tôi với Wernicke. Tôi đã tìm kiếm mọi cánh cửa ở nơi này, nhưng vẫn chưa tìm thấy cầu thang.


Tôi chắc chắn tôi sẽ tìm thấy nó sớm hay muộn. Tôi nhớ những gì người điều hành đã nói. Tôi cần thang máy để ra khỏi đây, mặc dù, giống như cô bác sĩ ấy, bây giờ tôi đang cân nhắc liệu điều đó có phải là tốt nhất hay không. Dù tôi là gì, cũng không phải là những gì tôi đã từng vào ngày tôi bị chiếc xe đó đâm.


Thỉnh thoảng, tôi sẽ đi qua một cửa sổ cho thấy sự trống rỗng đen tối của bất cứ thứ gì bên ngoài. Chúng hoạt động giống như những tấm gương ở nơi này. Tôi sẽ dừng lại và nhìn chằm chằm vài phút một lần. Đôi khi tôi sẽ thoáng thấy thứ gì đó di chuyển dưới da tôi. Tôi sẽ xem nó trườn bò, trong khi tôi nghĩ về cùng một điều lặp đi lặp lại. Những gì tôi đã làm với Wernicke, những gì tôi đã làm với những người đàn ông đó. Âm thanh xương của họ vỡ vụn, da thịt của họ bị xé nát.


Nếu tôi nhìn chằm chằm quá lâu, đôi khi tôi có thể bắt gặp một nụ cười hình thành trên khuôn mặt phản chiếu của mình. Mong Chúa giúp tôi nếu tôi tìm thấy chiếc thang máy đó. Tôi thích nó, và tôi muốn nhiều hơn nữa.







x

Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn