Giải Mã 3 Trang Web Bệnh Hoạn Và Ám Ảnh Nhất Trên Mạng


Khi nhắc đến những trang web rùng rợn, có thể bạn sẽ nghĩ ngay đến planecrashinfo.com, shayesaintjohn.net hay thậm chí là ratemypoo.com.


Mình đã làm video về những trang web đó rồi, và hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục khám phá vài trang web mà theo mình, thì nó khá dị hơm và thú vị để chia sẻ.


Như thường lệ, phần mốc thời gian các website sẽ được để trong phần mô tả bên dưới, để bạn có thể tua nhanh đoạn không mong muốn.



Khi bạn tìm kiếm sentimentalcorp.com và nhấn vào liên kết đầu tiên, trang web hiện ra với một bức ảnh hai người đang ngồi xem TV, trên màn hình chỉ hiển thị một chữ duy nhất: “NOTHING” (Không có gì).


Ngay phía trên cùng, có năm ảnh GIF kỳ quái đang phát liên tục – và tất cả đều có thể bấm vào được. GIF đầu tiên là cận cảnh đôi mắt của một người phụ nữ. Khi bạn click vào, nó sẽ dẫn đến một trang khác chứa hàng loạt hình ảnh chính trị gia được AI tạo ra trong những tình huống méo mó, ghê rợn. Một số hình có yếu tố bạo lực và khỏa thân, nên mình sẽ không mô tả chi tiết ở đây. Dưới mỗi bức ảnh đều có chú thích kèm những dòng “lảm nhảm chính trị” nhằm làm chúng thêm rối rắm.


Ở góc trên bên trái trang, bạn sẽ thấy dòng chữ “Eyes of Randy Proac” – dường như là tên người tạo ra toàn bộ website này.


Kéo xuống dưới cùng, có thêm ba hình ảnh khác. Mỗi hình sẽ đưa bạn đến những đoạn video… mà tốt nhất là chính bạn nên tự xem để cảm nhận.


Ảnh GIF thứ hai trên trang chủ của sentimentalcorp.com sẽ đưa bạn đến một trang có tên “Systems Death Recordings”. Bên trong là danh sách dài những liên kết với tiêu đề và ngày tháng, trải dài từ tận năm 1987 cho đến 2024.


Mỗi liên kết dẫn đến một bản ghi âm của những ca khúc — mà thật ra khó có thể gọi đó là “bài hát” đúng nghĩa. Bên dưới còn có phần lời và hình ảnh minh họa hoặc bìa cho từng bản nhạc.


Tiếp đến là liên kết thứ ba, có lẽ là phần kỳ quặc mà tôi “ưa thích” nhất trong số năm GIF. Nó mở ra một trang có tên “Paradise Dreams – A place to go fuck your socks”. Ở đây xuất hiện ba bức ảnh của Mark Zuckerberg đang mỉm cười, nhưng bị chỉnh sửa để có… những chiếc xúc xích nhét trong miệng.


Giống như ở trang đầu tiên, tất cả ảnh của Zuckerberg đều có thể click vào. Khi bạn nhấn, chúng sẽ dẫn đến một loạt trang mới mang tên Treatment 1 đến Treatment 8. Mỗi “Treatment” là một đoạn hoạt hình cũ kỹ, lạc hậu, nhưng lại được lồng tiếng đầy đủ.


GIF tiếp theo dẫn đến một nơi còn rùng rợn hơn nhiều: “THE SHRINE OF GOAT WORSHIP tôi sẽ tạm dịch là Ngôi đền thờ Dê. Tôi không phải học giả tôn giáo, nhưng khá chắc rằng con dê ở đây được dùng để tượng trưng cho quỷ dữ.


Bên trong có các liên kết mang tên Shrine 1, Shrine 2 và Shrine 3, mỗi liên kết mở ra một “bàn thờ” với những đoạn video còn đáng sợ hơn nữa.


Video đầu tiên bắt đầu bằng cảnh Ronald McDonald (linh vật của McDonald’s) xuất hiện và… thẳng thừng xỉ nhục bạn. Sau đó, cảnh phim đột ngột cắt sang một người đàn ông ngồi trong bồn tắm, đang tự cắt… một phần cơ thể mà tôi chắc bạn cũng đoán ra. Tôi sẽ không chiếu lại phân đoạn đó, tôi nghĩ đoạn video đó là thật đấy, sau khi xem đoạn đó cho tới thời điểm mà tôi làm video, tôi vẫn còn ám ảnh về nó.

 

Tiếp theo đến đoạn ảnh GIF thứ năm và cũng là cuối cùng. Nó đưa bạn đến một trang có tên Paradise Dreams 2030. Ở đây, ngay lập tức bạn sẽ thấy các liên kết dẫn đến nhiều video khác, lần này được sắp xếp dưới tên gọi Viruses 1–8.


Những video này đều có phong cách hoạt hình cũ kỹ, kiểu như những clip bạn từng thấy trên YouTube hơn 15 năm trước. Và cái tên tôi đã nhắc đến trước đó – Randy Prozac – dường như chính là người đứng sau tất cả. Ông ta đã làm những nội dung dạng này từ tận những năm 1980, nên có lẽ bây giờ cũng đã khá lớn tuổi.


Thậm chí Randy còn có hẳn một trang IMDb, nơi ông được ghi danh là đạo diễn của một vài video. Tuy vậy, ngoài những thông tin lẻ tẻ đó, chẳng có gì thật sự rõ ràng về Randy Prozac.


Trang web sentimentalcorp.com nhiều khả năng chỉ là một dự án nghệ thuật, hoặc đơn giản là nơi Randy trút ra những suy nghĩ hỗn loạn của mình – từ tôn giáo, chính trị cho đến xã hội – theo cách cực kỳ khác thường.


Dù bản chất là gì đi nữa, một điều chắc chắn: đây là một trang web quái dịrùng rợn đến ám ảnh.

 


 

pleine-peau.com là một trang web của Pháp, hoạt động từ năm 1996.


Ngay khi bạn truy cập, trang mở ra với dòng chữ lớn: “Anti Copyright Board”, kèm theo một hình ảnh đo kích thước váy kilt nằm ở góc dưới bên phải. Nếu bạn bấm vào chữ “Board”, nó sẽ dẫn đến một trang toàn những đoạn văn bản thay đổi liên tục, dường như ngẫu nhiên, nhưng lúc nào cũng nhắc đến một “cô ấy” nào đó, và thường đi kèm cái tên F. Mandre. Ở bên phải màn hình, có dòng chữ “Become a member” (trở thành thành viên). Sau nhiều lần click, dòng chữ ấy cuối cùng sẽ hiển thị đầy đủ tên: Frédéric Maj.


Quay lại trang chủ, ngay dưới hình ảnh chiếc váy kilt kia, còn một liên kết khác. Khi bấm vào, bạn sẽ thấy một trang có ảnh những người đứng sau hàng rào sắt. Phía trên nửa màn hình còn có thêm ba hình vẽ những người mặc áo choàng dài.


Nếu nhìn kỹ hơn vào bức ảnh nền (được nhân đôi nhiều lần), bạn sẽ thấy dòng chữ “Jedem das Seine” – tiếng Đức, dịch từ một câu ngạn ngữ Latin cổ, nghĩa là “Mỗi người được nhận cái xứng đáng với mình”. Thế nhưng, cụm từ này từng bị Đức Quốc Xã sử dụng trong Thế Chiến II và treo tại nhiều trại tập trung.


Thực tế, bức ảnh nền trên trang đó chính là hình chụp những người sống sót đứng sau cổng chính của trại tập trung Buchenwald ở Weimar, Đức.

 

Tôi thật sự không hiểu mục đích của những bức vẽ kia là gì, cũng chẳng rõ hình ảnh đó đóng vai trò gì trong tổng thể của trang web. Thôi thì tạm gác lại và tiếp tục.


Khi tìm kiếm khắp nơi trong pleine.com, bạn sẽ thấy một “mê cung” các liên kết khác nhau. Một trong số đó, dẫn đến một cái nơi chứa các liên kết, rất nhiều tệp tin hình ảnh, và video kỳ lạ đều được lưu tại trong đây, nó bao gồm các biểu tượng gì đó tôi không thể điều tra rõ, các tấm ảnh 18+ thời xưa, tôi nghĩ là vào những năm 1980 hoặc 1990 gì đó, vì nội dung khá nhạy cảm, mấy ông có thể tự vào xem thử và bắt con sóc bỏ vào lọ.


Một đường dẫn khác trong trang này, lại đưa tôi tới một cái bài viết nữa, khá kỳ lạ, không phải những nội dung khiêu dâm, hay kinh dị bí ẩn gì cả, mà nó thật sự là quá … bình thường?.


Trang này là về một ai đó tên Jules, một người Nhật Bản, người mà đã nói là mình làm nhạc, biết chụp hình, biết vẽ, 18 tuổi, bài viết của Jules có nội dung như sau :


Tôi sẽ không đọc hết cả đoạn văn dài, vì sợ tốn thời gian của các bạn, nhưng nôm na, thì nó giới thiệu về một cô bé tên là Mamiko, học lớp 6. Miêu tả rằng cô bé khá trầm lặng, suy nghĩ chín chắn nhưng ít khi nói ra. Thỉnh thoảng em sẽ phát biểu những câu sắc sảo. Cô bé mạnh mẽ, không dễ thoả hiệp, thích sinh vật học, đặc biệt là bò sát và sinh vật biển sâu. Em thường xem các chương trình động vật trên TV, cũng thích chơi game. Người viết học cùng phòng với Mamiko, hai chị em thường trò chuyện về chương trình TV yêu thích.
Có trang chỉ đơn thuần là nghệ thuật ẩn dụ, có trang lại chứa đựng câu chuyện đau thương có thật, để rồi nhiều năm sau vẫn khiến người ta lạnh gáy khi vô tình tìm thấy.
Cảm ơn vì đã xem đến cuối, và hẹn gặp lại bạn trong những video tiếp theo.


Rất bình thường, đúng không, nhưng tại sao thứ ‘bình thường’ đó, lại xuất hiện tại cái trang web kỳ lạ này?.


Tôi đã thử tìm kiếm hình ảnh ngược trên google về tấm ảnh này, tất cả những gì tôi tìm thấy là một tệp .pdf, đại khái nói về tình hình nhà ở Nhật Bản hiện đại — từ cấu trúc, diện tích, tính sở hữu đến sự thay đổi trong gia đình, kiến trúc, và thiết kế nội thất. Trong đó bao gồm các bức ảnh gôc trên website.


Thực tế, toàn bộ trang web này chỉ là một dự án nghệ thuật ít người biết đến. Cái tên Frédérique Madre (mà tôi đã nhắc đến trước đó) xuất hiện khắp nơi trong website. Khi tra cứu, kết quả đầu tiên cho thấy ông là một nghệ sĩ người Pháp, nổi tiếng với những dự án “spam art”. Năm 1996, chính ông đã tạo ra website này và liên tục bổ sung nội dung suốt những năm qua.


Dù chỉ là một dự án nghệ thuật, pleine-peau.com vẫn vô cùng kỳ lạ và đáng tò mò. Đó là lý do tôi muốn đưa nó vào trong video này.

 



Không giống với những website khác mà mình vừa kể, deepcave.com gắn liền với một câu chuyện có thật nên cần đôi chút bối cảnh để hiểu.


Đây là Dave Shaw là một phi công người Úc, đồng thời có niềm đam mê đặc biệt với lặn hang. Công việc chính của ông là bay cho hãng Cathay Pacific Airlines, nhưng ngoài việc bay lượn trên bầu trời, ông lại thích tìm kiếm sự thử thách hơn, trong những hang động ngập nước.


Vào năm 2004, trong một chuyến lặn tại Bushman’s Hole ở Nam Phi, Dave đã lập nên nhiều kỷ lục. Cũng tại nơi này, ông tình cờ nhìn thấy thi thể của Deon Dreyer – một thợ lặn đã thiệt mạng gần mười năm trước. Cơ thể nạn nhân nằm ở độ sâu 270 mét, gần tương đương chiều cao của tháp Eiffel.


Không lâu sau chuyến lặn đó, Dave Shaw lập nên trang web deepcave.com. Ở phần giới thiệu, ông viết:


Trang web này được Dave Shaw – một phi công kiêm thợ lặn người Úc – tạo ra.


Dave Shaw sinh sống tại Hồng Kông từ năm 1989, kết hôn với Ann và có hai con là StevenLisa (hiện đều đã trưởng thành và sống ở Úc). Vợ ông, Ann, là phó hiệu trưởng của một trường quốc tế tại Hồng Kông. Bản thân bà không hứng thú với lặn, nhưng luôn kiên nhẫn ủng hộ niềm đam mê của chồng.


Trong công việc, Dave là cơ trưởng huấn luyện của hãng Cathay Pacific Airways, điều khiển nhiều loại máy bay lớn như A330-300, A340-300 và A340-600. Dù công việc đưa ông đi khắp thế giới, nhưng theo Dave, nó lại không cho ông đủ thời gian để thỏa mãn sở thích lặn hang.


Dave đến với bộ môn lặn nhờ con trai, và nhanh chóng nhận ra mình hứng thú nhất với lặn kỹ thuật. Sau vài chuyến lặn xác tàu ở Philippines, ông quyết định học lặn hang tại Florida – và từ đó, lặn hang trở thành niềm đam mê chính.


Với những chuyến lặn ngày càng kéo dài, Dave bắt đầu sử dụng rebreather (thiết bị tái tuần hoàn khí thở). Ban đầu ông dùng Inspiration, nhưng sau đó chuyển sang Mk15.5 và nâng cấp hệ thống điện tử để phù hợp với độ sâu lớn hơn 150m. Ngoài ra, ông cũng sở hữu CisLunar Mk5P dành cho những hang nông hơn, vì nó có độ an toàn cao hơn nhưng không thể chịu được áp suất ở độ sâu cực lớn.


Đối với Dave, khám phá mới là mục tiêu tối thượng. Độ sâu chỉ là yếu tố phụ. Ông tin rằng được đặt chân đến nơi chưa ai từng đến mới là trải nghiệm tuyệt đỉnh – và để làm được điều đó, đôi khi việc lặn xuống những độ sâu khủng khiếp là điều không thể tránh khỏi.


Để thực hiện ước mơ chạm tới những giới hạn chưa từng có, Dave Shaw biết rằng ông phải liều mình lặn xuống những tầng sâu khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Chỉ ít lâu sau khi lập nên trang web deepcave.com, Dave quyết định quay lại Bushman’s Hole – nơi mà trước đó ông từng phát hiện ra thi thể của Deon Dreyer. Lần trở lại này, mục tiêu của ông không chỉ là khám phá mà là đưa thi thể ấy về với gia đình nạn nhân.


Ông thừa hiểu đây sẽ là thử thách khủng khiếp: mang một cơ thể từ độ sâu gần 270 mét lên mặt nước không hề giống bất kỳ cuộc lặn nào trước đó. Với máy quay gắn trên người và bộ thiết bị quen thuộc, Dave thả mình xuống bóng tối của hố nước sâu. Ông không ngờ rằng đây sẽ là chuyến đi định mệnh.


Ban đầu, mọi việc tiến triển đúng kế hoạch. Dave tìm thấy thi thể Dreyer và bắt đầu thao tác cho vào túi chuyên dụng. Nhưng trong quá trình đó, ông bị mắc vào sợi dây dẫn hướng – vật duy nhất giúp thợ lặn tìm đường quay lại. Bị kiệt sức bởi việc xử lý thi thể, cộng thêm áp lực nước đè nặng cùng vấn đề hô hấp, cơ thể Dave nhanh chóng suy sụp. Ông đã vĩnh viễn nằm lại dưới lòng hố sâu ấy.


Người bạn đồng hành của ông, Don Shirley, khi ấy đang chờ ở độ sâu khoảng 150 feet, nhận thấy thời gian trôi qua quá lâu mà không có tín hiệu từ Dave. Dù biết cực kỳ nguy hiểm, ông vẫn lặn xuống sâu hơn – nơi mình chưa từng đặt chân tới. Trong ánh sáng mờ mịt, Shirley nhìn thấy Dave bất động. Hiểu rằng bi kịch đã xảy ra, ông buộc phải rời đi khi màn hình đo oxy trên tay nứt vỡ, nếu cố nán lại, ông cũng sẽ chung số phận.


Khi trồi lên, ở độ sâu khoảng 6 mét, Shirley để lại một dòng ngắn ngủi trên bảng ghi chú:


“Dave sẽ không quay lại nữa.”


Ba ngày sau, thi thể của Dave Shaw cùng với Deon Dreyer mới được đưa lên mặt nước. Shirley sống sót nhưng phải chịu tổn thương vĩnh viễn về sức khỏe, đặc biệt là mất khả năng giữ thăng bằng – và nỗi đau lớn hơn cả là sự ra đi của người bạn thân thiết nhất.


Đã hơn hai thập kỷ kể từ ngày ấy, trang web deepcave.com vẫn còn tồn tại, như một chứng tích im lặng về niềm đam mê, sự gan dạ và cả cái giá khốc liệt mà Dave Shaw đã phải trả. Trang web ấy chưa từng được cập nhật kể từ cuối năm 2004 – trở thành một lời nhắc nhở ám ảnh rằng: chỉ một khoảnh khắc, cuộc đời có thể rẽ sang con đường không bao giờ quay lại.


Và đó là ba trong số những website kỳ lạ và ám ảnh nhất mà mình muốn chia sẻ trong video này.


Internet tưởng như vô tận, nhưng trong từng góc khuất của nó luôn tồn tại những mảnh ghép vừa khó hiểu, vừa rùng rợn, khiến chúng ta tự hỏi: “Liệu còn bao nhiêu bí mật khác đang ẩn giấu mà mình chưa từng biết đến?”


Nếu bạn thấy video này thú vị, đừng quên để lại một like và đăng ký kênh để mình có động lực tiếp tục đào sâu thêm nhiều câu chuyện bí ẩn khác.

Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn